| ngủ trên giường, cởi truồng giữa chợDa Màu Magazine | Promoting the awareness and acceptance of cultural, language, gender, religious and political differences through literary and artistic expressions.

Xin phép Thấm Vân chép lại bài thơ của chị ở đây, và nói 2 điều, liên quan đến tình dục và… thi dục.

Người con gái Việt Nam thời bình

“Chơi nhẩy lò cò nghe Sáu!” Chị Tư rủ. “Chơi ô làng không Sáu?” Con Thuận sát nhà qua rủ. “Chơi thẻ với em nha chị Sáu.” Con Út rủ. “Thôi tụi mình chơi bán hàng đi…” Em rủ. Sao chúng cứ tái hiện trong giấc mơ em?

Giữa bị thịt độ cứng căng quả bóng ợ ngất hơi chua tóc em ông túm giật liên hồi hàm răng em sao chỉ muốn nhai nát chùm khế đắng chát?

Giữa hai cánh tay, cặp đùi khẳng không một cọng lông nhưng um khét mùi cỏ cháy ông quắp lấy em gọn bâng như ông ngoại bế em đặt vào giường thuở em lên năm lên bẩy mỗi khi ham chơi ngủ quên ngoài sân trước. Em cố, nhưng không thể buông được hơi thở hắt của mình.

Giữa người đàn ông đến từ một nơi nào rất đỗi xa xăm. Cát ở đó có trắng như màu da của ông? Mặt trăng ở đó có vàng như màu tóc của ông? Nước biển ở đó có xanh như màu mắt của ông? Nhưng sao tiếng rên của ông cũng giống như tất cả mọi người đàn ông khác khi phủ đè trên tấm thân em.

Hai tròng mắt em vẫn mở. “Trời chắc là sắp mưa…” Em nói thầm với tấm phên mỏng, thưa che chắn căn nhà thổ, trên đất Phnom Penh.

(Lê Thị Thấm Vân)

1.

Năm 1931 họa sĩ Nguyễn Phan Chánh vẽ các bé gái Chơi Ô Ăn Quan. Năm 1991 các bé gái chơi ô ăn quan như xuất hiện trong bài thơ của Thấm Vân, nhưng làm nô lệ tình dục, ở Phnom Penh. Các em chỉ mới 6,7,8,9 tuổi, như Linh mục Nguyễn bá Thông kể khi gặp ở Campuchia, năm 1999.(Xem tại đây: http://www.youtube.com/watch?v=6rx67NlUE9Q&feature=relmfu) Bài thơ của Thấm Vân viết 20 năm rồi, mà chuyện vẫn còn, hôm nay vẫn còn. Đọc xong bụng vẫn thắt lại.

2.

Nghĩ quẩn: bé gái, con gái, đàn bà, cụ bà khắp nơi, nhiều người còn rất khổ, không tưởng tượng được. Nhưng thơ nói về họ, hoặc nói về cuộc sống, từ trong nước ra ngoài, từ tiếng Việt tới các thứ tiếng, hầu hết cứ đầy hương, hoa, hoặc nhụy, hoặc nhựa … Thì cứ hoa lá cành, cứ làm thơ như các nhà thơ đang làm, chẳng sao cả, tự do mà. Nhưng người đọc, người sống nơi có nhiều diêm sinh, tro, bùn thì sẽ rất khó cảm, khó đọc.

Hỏi quẩn: Trong trường hợp đó, có phải thơ cũng đang là cô gái Lucy trong Sleeping Beauty, là em bé chơi ô quan nay phải bất đắc dĩ làm nô lệ “thi dục” cho chính các nhà thơ không? Có lẽ Thơ cũng muốn thấy mặt của nhà thơ, xem họ là ai. Hay họ làm thơ như … làm tình, bất kể (em) thơ nghĩ gì?

Link nội dung: https://itt.edu.vn/con-gai-coi-truong-a2717.html