Tôi, với chút kiến thức "mọn" của mình, đã cố gắng phản biện rằng Việt Nam không hề "ăn" ai cả, mà bản chất vấn đề nằm ở chỗ hàng hóa Mỹ có giá "trên trời", không phù hợp với túi tiền và nhu cầu thực tế của người Việt Nam.
Thế là, tôi bất ngờ bị "đám cuồng Mỹ" lao vào "cắn xé" tôi không thương tiếc, đến tận hôm nay vẫn chưa chịu "nhả". Mệt mỏi với việc "tay đôi" từng người một (mà lập luận của ai cũng "lõng lẽo" như bún thiu), tôi quyết định làm video này để "phản pháo" một thể.
Theo Báo cáo về Rào cản Thương mại nước ngoài năm 2024 của Văn phòng Đại diện Thương mại Mỹ (USTR) - nguồn tài liệu "chính thống" từ chính phía Mỹ, chứ không phải tin đồn "vỉa hè" - mức thuế MFN (tối huệ quốc) trung bình của Việt Nam chỉ là 9,4%. Đối với hàng nông nghiệp là 17,1%, và phi nông nghiệp là 8,1%.
Việt Nam là thành viên của WTO từ năm 2007 và đã cam kết rõ ràng về biểu thuế. Tìm đâu ra cái dòng thuế nào chạm tới ngưỡng "huyền thoại" 90% mà ông Trump "khua môi múa mép"?
À, hóa ra con số 90% mà ông Trump "sáng tạo" ra đến từ thặng dư thương mại giữa Mỹ và Việt Nam. Cụ thể, năm 2024, Mỹ nhập khẩu từ Việt Nam 123,5 tỷ USD, trong khi Việt Nam chỉ nhập khẩu từ Mỹ 13,1 tỷ USD. Ông Trump lấy con số này và "phép tính thần thánh" thì ra dc 90%.
Nhưng vấn đề ở đây là, chúng ta không hề "cố tình" tạo ra cái thặng dư này để "chơi khăm" nước Mỹ vĩ đại. Lượng thặng dư thương mại này xuất hiện một cách "tự nhiên như hơi thở" và hoàn toàn phù hợp với bản chất nền kinh tế của hai quốc gia. Đừng thấy người ta "xuất siêu" mà vội quy chụp tội "ăn cướp".
Thâm hụt thương mại giữa Mỹ và Việt Nam bắt nguồn sâu xa từ sự khác biệt "một trời một vực" về cơ cấu kinh tế và lợi thế so sánh của hai quốc gia.
Mỹ là một nền kinh tế phát triển "đỉnh cao", tập trung chủ yếu vào tiêu dùng và dịch vụ. Nhắc lại: tiêu dùng và dịch vụ. Họ sản xuất ra tiền và tiêu tiền là chính!
Ngược lại, Việt Nam là một nền kinh tế đang phát triển, với ngành sản xuất định hướng xuất khẩu là "cần câu cơm" chính.
Về lợi thế so sánh, Việt Nam có lợi thế "không thể chối cãi" trong sản xuất các mặt hàng thâm dụng lao động (nói thẳng ra là tận dụng nguồn nhân công giá rẻ "bèo bọt") như điện tử, quần áo, đồ nội thất. Điều này giúp chúng ta sản xuất với chi phí "cạnh tranh" cho thị trường mỹ .
Trong khi đó, Mỹ có lợi thế trong các hàng hóa và dịch vụ giá trị cao hơn. Nhưng xin lỗi, với mức thu nhập trung bình của người Việt, nhu cầu về những mặt hàng "xa xỉ" này... thấp hơn rất nhiều so với nhu cầu của Mỹ đối với hàng hóa "giá rẻ, số lượng lớn" sản xuất tại Việt Nam.
Trước khi đi sâu hơn, hãy nhìn vào bảng này:
Link nội dung: https://itt.edu.vn/vo-liem-si-a2321.html