THƠ VỀ TUỔI HỌC TRÒ - Website Mãi mãi Một Tình Bạn

"Nào phải là cây trúc

Mà dáng thon ngọc ngả ?

Nào phải là bông hoa

Mà em cười xinh thế ?" "...

Lòng trong trắng như mùi thơm sách vở

Chưa một lần vướng bận những sầu đau

Chỉ bâng khuâng khi mùa hạ qua mau

Và sung sướng ngày khai trường chợt đến

Tuổi học trò bao nhiêu là luyến mến ..."

Thương Em Tà Áo Trắng

Thương em tà áo trắng

Chiều tan trường tung bay

Bóng em gày nghiêng nắng

In trong lòng anh say

Thương em tà áo trắng

Gói cho nhau mộng đầu

Nhẹ vờn ôm bóng dáng

Giấc mơ nào cho nhau?

Thương em tà áo trắng

Bên hiên chiều nhặt hoa

Mắt anh nhòa im ắng

Đứng trộm nhìn xa xa

Thương em tà áo trắng

Lặng nhìn nhau...chia tay

Rồi dần theo năm tháng

Cho nhớ thương đong đầy

Thương em tà áo trắng

Sân trường nào ngày xưa

Mà chiều nay hoang vắng

Ai về trong tiếng mưa

Thương em tà áo trắng

Ngày nay, rồi ngày sau

Bâng khuâng chiều nhạt nắng

Em về đâu, về đâu?

Thơ tình áo trắng

Ngây thơ áo trắng đến trường

Đựng trong trang vở mộng hường thiết tha

Một thời áo trắng nhặt hoa

Ép lên trang vở mặn mà vần thơ

Thơ tình áo trắng mộng mơ

Tinh khôi một cánh phương rơi cuối hè

Khép lại là một tiếng ve

Thơ tình áo trắng lặng nghe bồi hồi

Giờ đây nơi cuối chân đồi

Miên man ký ức một nơi hạ về

Ngày xưa chẳng có hẹn thề

Tình thơ áo trắng chẳng hề phôi pha .

Hạ về bỗng nhớ

Vẫn nồng nàn sắc phượng xưa

Tháng Năm nỗi nhớ chợt ùa về đây

Bâng khuâng lưu bút chuyền tay

Bài thơ ai viết tặng ai thưở nào.

Vẫn râm ran khúc ve sầu

Vô tình ánh mắt chạm nhau, thẹn thùng

Nắng hay sắc phượng đỏ bừng

Má ai lúng liếng quá chừng dễ thương!

Vẫn mùa hạ, vẫn mái trường

Mười năm nỗi nhớ vấn vương trong lòng

Vẫn áo trắng, vẫn má hồng

Người xưa giờ đã sang sông, xa mù...

Dấu chân ký ức

Anh trở lại sân trường xưa mười sáu

Nắng phai hồng tà áo trắng thơ ngây

Ký ức cứ xoáy vào trong lưu bút

Thân yêu ơi ! nhớ lắm những tháng ngày

Anh trở lại tìm dấu chân ngày cũ

Hành lang trưa hun hút mái tóc bồng

Cánh bướm lượn bay vào trong giấc ngủ

Chao đảo đời anh một áng mi cong

Anh trở lại như mưa về tìm cỏ

Trống tan trường em chẳng dám đi mau

Ve vẫn hát bài tình ca ngày cũ

Đến bây giờ anh chưa nói một câu

Tuổi Mười Sáu

Cô bạn hàng xóm đành hanh

Bâng quơ thả một tiếng "anh" ngọt ngào

Ơ mình lớn thật rồi sao?

Nhớ ai giữa giấc chiêm bao lại cười?

Khát khao đầy ắp quanh người

Muốn làm thi sĩ khi ngồi đọc thơ

Ngắm trời ngắm đất, mộng mơ

Sao Kim sao Hỏa đang chờ mình lên

Ngả lưng xuống thảm cỏ êm

Mơ làm hạt lúa dẻo mền quê ta

Trước dòng sông đỏ phù sa

Lại mong về biển bao la vẫy vùng

Tháng ngày nuôi chí anh hùng

Lưỡi gươm công lý đấu cùng chằn tinh!

Ngược xuôi muôn nẽo hành trình

Nam nhi thấy cảnh bất bình nào tha!

Vẳng nghe mẹ gọi... cho quà

Chàng trai mười sáu lại là... trẻ con!

Nhà bên cô bạn véo von

Tiếng "anh" hôm ấy như còn bỏng tai.

Thưa Em Áo Trắng

Thưa em, tôi ở nơi này

Mưa tuôn trên phố những ngày buồn tênh.

Lòng không chút lửa đã đành

Vẫn thương chiếc lá xa cành nhớ cây.

Thưa em, tôi ở nơi này

Ngó lên mái phố mỗi ngày già đi

Đêm đêm ngỏ tối tôi về

Sợ căn gác vắng lạnh tê chổ ngồi.

Thưa em áo trắng qua đường

Bao năm tôi vẫn còn mong ngóng hoài

Tóc nào như sợi mây bay

Mắt nào như giọt rượu say choáng người.

Thưa em, tôi vái van trời

Mưa em nhỏ giọt xuống tôi dạt dào

Nửa sau mù mịt trăng sao

Lòng tôi vẫn mở ngõ vào theo em.

Tím

Tím đêm dưới ngọn đèn bàn

Tím ngày đến lớp nắng tràn sân chơi

Tím trong trang vở học rồi

Tím vào lưu bút hè rơi phượng hồng

Tím vu vơ một nỗi lòng

Màu hoa phượng ép tím trong ngăn bàn.

Tình Ca Mùa Hạ

Phượng đã tàn rơi khắp nẻo đường

Lần trang lưu bút vạn niềm thương

Xôn xao nón lá chiều tan học

Lưu luyến vần thơ buổi biệt trường

Rền rĩ ve sầu thương lá úa

Bâng khuâng áo trắng nhớ môi hường

Chia tay không hẹn ngày tương ngộ

Mãi mãi tình đầu vương vấn vương.

Nét Giao Sơ

Em nghiêng nghiêng bờ vai

Mái tóc đen xõa dài

Đôi mắt tròn ngơ ngác

Chưa một lần mơ ai...

Em mười lăm mười sáu

Vẩn vơ trên đường dài

Cổng trường giờ tan học

Chưa một lần mong ai...

Khi em vừa mười tám

E ấp tà áo trắng

Ngập ngừng trước mắt ai...

Đêm về căn phòng nhỏ

Bên trang sách miệt mài

Ngoài song trăng mờ tỏ

Đâu biết ai chờ ai...

GỬI LẠI SÂN TRƯỜNG XƯA

VÀ NGƯỜI YÊU CŨ

Có một lần tôi lỡ nói yêu em

Để xấu hổ suốt một thời trai trẻ

Em đành đoạn- sao mà con gái thế

Để nỗi buồn từ đó cứ mang mang

Ta gặp nhau rợp bóng muồng vàng

Và chia biệt hè sang hoa phượng đỏ

Mười tám tuổi, em đâu hay từ đó

Tôi khởi đầu lận đận của con trai

Tôi đi theo những chuyến đi dài

Biền biệt quá-bài thơ buồn gửi lại

Sân trường cũ và em thời con gái

Mải ham vui ngày áo trắng trăng rằm

Mười tám năm tôi lại trở về thăm

Ôi ! Áo trắng các em hồn hậu quá

Những mắt thơ, mắt nai nhìn tôi xa lạ

Gã đàn ông râu tóc đứng bên đường

Sót giữa hồn lãng đãng một mùi hương

Tôi cúi xuống nhớ thương từng kỷ niệm

Em giờ đã áo vàng áo tím

Nhớ gì không áo trắng phất phơ mềm.

Khi Biết Yêu Người Ta Bắt Đầu Nói Dối

Thầy văn học đọc câu phương ngôn

"Khi biết yêu người ta bắt đầu nói dối"

Có đúng thế không, hở bạn bè cùng tuổi?

lứa tuổi bắt đầu yêu

Sáng nay em gửi gì qua ánh mắt nheo

mà khiến anh đêm về khó ngủ.

Ở gần thôi mà sao vẫn nhớ ngày ngắn vô cùng

- không đủ để nhìn nhau.

Đừng ai hiểu lầm ai muốn làm cao,

dù đôi lúc ngó lơ sang chỗ khác.

Thì ra, thầy bảo mà đúng thật

Khi yêu trước tiên mình tự dối mình

Rôì nếu lỡ bạn bè nhắc đúng một cái tên

tự dưng em quá chừng xấu hổ

má đỏ bừng và không cười nói nữa

Có ai hỏi :" Hắn đấy à?" vội đáp:" còn lâu! "

Và anh thì có khác gì đâu

cũng bối rối rồi vội vàng phủ nhận.

Ai lại dám tỏ bày niềm xúc động

nên bất ngờ phải nói "có" thành "không"

Bài hát anh hát cho cả lớp nghe chung

sao ánh mắt cứ nghiêng về một phía ?

Tự dưng em không dám lên lớp trễ

chỉ sợ anh chê: con bé ấy lười !

Tự dưng em vui hơn và anh càng thấy yêu đời

Anh đi dạo thường xuyên hơn ngang căn phòng em ở

Em cũng chợt thích ngồi bên cửa sổ

chỉ cần một cái nhìn là hai đứa sẽ ngủ ngon

Nhưng bạn bè ơi, đừng tìm hiểu gì hơn

em sẽ bảo em chỉ ngồi hóng gió

anh sẽ giải thích rằng anh đi ngang căn phòng đó

như đi ngang bao căn phòng khác của trường

Khi biết yêu ai cũng ngỡ mình rất bình thường

dù thật sự có rất nhiều thay đổi

mà thay đổi trước tiên là bắt đầu nói dối

nhưng là sự nói dối vụng về trẻ nít rất dễ thương

Và dĩ nhiên là đáng được khoan dung

hãy tha thứ cho những người vì bắt đầu yêu nên bắt đầu nói dối.

Link nội dung: https://itt.edu.vn/tho-ve-tinh-ban-a21788.html