Đọt Chuối Non

Chào các bạn,

Hôm nay mình và bà xã đi thăm một anh bạn vong niên mới đột ngột từ trần. Anh này có vẻ rất khỏe mạnh, và vì anh ấy đi không có triệu chứng bệnh hoạn nào báo trước, nên bọn mình thấy rất hụt hẫng, dù là biết rằng ai cũng có lúc đi.

Những năm gần đây, mình có đám táng của các bạn vong niên của mình rất thường, lớn hơn mình chừng mười mấy, hai mươi mấy tuổi. Các bạn cùng tuổi thì ít gặp hơn, nhưng khoảng 15 năm nay cũng vài ba người bạn cùng tuổi mình theo thầy rồi, phần lớn là do đời sống tha hương cầu thực ở bên nay quá stress. Mình thay đổi cách sống từ năm 1994, từ tốn hơn và chậm rãi hơn, vậy mà hậu quả stress cũng làm cho mình bị mấy cơn bệnh thất điên bát đảo.

Hồi nhỏ, mình chỉ mong sống đến 45 tuổi, vì hồi đó thấy bạn bè mình về với ông bà quá sớm, mười mấy hai mươi tuổi, hoặc là chỉ hơn 20 được một chút. Thời chiến tranh mà, sống đến 45 là quá sức rồi. Nhưng bây giờ mình lại muốn sống càng lâu càng tốt, vì thấy mình thu lượm được nhiều kinh nghiệm quá, muốn sống lâu để chỉ lại cho các bạn.

Đằng nào đi nữa thì mình muốn nói là, đối diện với sự ra đi thường xuyên của người quen như thế, làm mình nhìn lại thường xuyên hơn về sự sống của chúng ta. Một lúc nào đó ta sẽ ra đi, điều gì đằng sau ngưỡng cửa của sự chết, chúng ta chẳng hề biết. Các vị nói là biết thì cũng chỉ là nói xạo, vì chưa ai nói là tôi mới ở cõi chết trở về để kể chuyện cho các bạn.

Và sự sống là gì? Nói như thiền sư Hoshin, đời người như một tiếng thét giữa cõi vô cùng, thì có lý hơn. Sự sống cũng chỉ là một ánh chớp nhỏ nhoi, chẳng có gì đáng nói. Mình cũng không màng kiểu “Đã sinh ra ở trong trời đất, phải có danh gì với núi sông.” Nhảm nhí!

Mình chẳng màng gì ở đời - như kẹo sô cô la - để sống lâu cả. Duy chỉ có một điều, càng ngày càng rõ, mình thấy các bạn là em của mình - chắc là 99.99% các bạn đều nhỏ tuổi hơn mình — và mình thương các em quá nên chỉ muốn sống gần các em càng lâu càng tốt để chỉ đường cho các em.

Điều này mình không hề nghĩ đến khi còn trẻ, nhưng càng lớn tuổi mình càng thấy vai trò làm anh của mình thật lớn. Chẳng phải vì lý do “nghĩa vụ công dân”, nhưng thật sự là do tình huynh đệ huynh muội quả thật là sâu đậm trong mình.

Khi đối diện với sự chết, sự thật là mình chỉ nghĩ đến tình yêu.

Chúc các bạn vui.

Mến,

Hoành

© copyright 2016 Trần Đình Hoành Permitted for non-commercial use www.dotchuoinon.com

Link nội dung: https://itt.edu.vn/tho-tinh-anh-em-a11763.html