2. Họ không sợ bị hiểu lầm
Cuộc đời là đấu trường, hầu hết chúng ta là khán giả. Câu này không phải chính chủ đâu, tôi mượn từ Tổng thống Mỹ Theodore Roosevelt đấy.
Trong bài phát biểu “Citizenship in a Republic" của Tổng thống Theodore Roosevelt có nói: “Nên được nêu danh không phải những người hay chỉ trích, những người thích bắt lấy những lần vấp ngã của kẻ mạnh, hoặc bới móc lỗi lầm của những người dám lăn xả. Những người đáng được vinh danh là những người đã thật sự tham gia chiến đấu, với khuôn mặt trầy xước đầy bụi bặm, mồ hôi và máu; những người luôn dũng cảm phấn đấu, để rồi phạm sai, thất bại hết lần này đến lần khác, bởi vì không có nỗ lực nào mà không có sai lầm hay thiếu sót…”
Hầu hết mọi người đều là khán giả, hiếm lắm mới có đấu giả. Những người dám bước vào đấu trường, những người đặt tâm tư mình vào đó, những người theo đuổi ước vọng của mình, những người sẵn lòng "bị trầy xước với đầy bụi bặm, mồ hôi và máu" như Roosevelt nói.
Đó có thể là những người tự khởi nghiệp, người viết lách để kiếm sống, người diễn thuyết trước đám đông, người làm nghệ thuật. Họ dám bộc lộ bản thân cho đám đông đánh giá, cũng chính là khán giả ngồi quanh đấu trường. Trích dẫn của Roosevelt cho rằng việc đấu tranh cũng gắn liền với mạnh mẽ khi nói về “sự vấp ngã của kẻ mạnh".
Kẻ mạnh luôn chấp nhận bị hiểu lầm trước khi vấp ngã. Những người đứng xem chỉ trỏ và đánh giá đấu sĩ, nhưng thường là sai lầm. Một đấu sĩ yếu ớt sẽ từ bỏ vũ đài và gia nhập với đám đông ồn ào sau khi bị hiểu lầm, bị nhục mạ, bị mạt sát.
Chỉ người mạnh mẽ mới trụ lại. Họ chấp nhận bị hiểu lầm và cả những hệ lụy theo sau, vì họ hiểu được đó là một điều hiển nhiên, là món bưu phẩm đi kèm với sự thành công. Họ biết rằng khi đã vượt qua điệp khúc "anh nghĩ mình là ai?" thì chỉ còn vài bước nữa thôi là đến được với sự vĩ đại.