Fangirl Wonderland

Neji đang ngồi trong phòng, ra sức vật lộn với đám giấy tờ kinh khủng đang chuẩn bị đổ ập xuống người cậu bất cứ lúc nào. Kể từ tháng trước khi cậu được phá lệ trở thành người đứng đầu của gia tộc Hyuga, đã hoàn thành được ước mơ thay đổi sự bất công giữa Tông gia và Phân gia thì mọi chuyện kinh khủng này mới bắt đầu. Giờ thì cậu hiểu tại sao Hinata và Hanabi nhất quyết không ai chịu nhận lấy vị trí này như thế. Neji bây giờ không chỉ là một Jonin mà còn là một trưởng tộc, điều đó có nghĩa là không chỉ phải đều đặn làm nhiệm vụ Hokage giao mỗi ngày mà còn phải gánh thêm một núi công việc để bảo toàn cho sự phát triển của gia tộc nữa.

Ôi trời ơi, bảo toàn cho sự phát triển của gia tộc là cái quái gì thế???!!!, Neji bực tức lẩm bẩm khi vừa đọc vừa kí từng tập, từng tập giấy trên mặt bàn.

Cậu đã phải tích tụ chakra một cách vô cùng chuyên cần để phân thân ra thành mấy Neji trong vài ngày đầu mới có thể xử lí được hết chúng, nhưng cách đó cũng không hiệu quả được lâu. Chỉ mấy ngày sau, cậu đã rơi vào trạng thái…. “suy nhược về sức khỏe và tinh thần, khả năng điều khiển chakra tạm thời bị tê liệt và cần phải được nghỉ ngơi một thời gian cần thiết”, theo lời Sakura nói, và suýt nữa bị thương nặng trong một lần đi làm nhiệm vụ. Sau đó, mặc dù cậu đã cố nghĩ ra đủ mọi cách để vừa có thể hoàn thành tốt nhiệm vụ của một Jonin, vừa tỏ ra trách nhiệm với chức vụ quản lí cả một gia tộc và, nghỉ ngơi, nhưng vẫn hoàn toàn thất bại.

Làm tốt nhiệm vụ, xử lí công việc tốt thì sẽ đồng nghĩa với việc thiếu ngủ, nghỉ ngơi đầy đủ mà vẫn là một Jonin tốt thì sẽ chết bẹp trong đám giấy tờ chất thành núi kia, mà nếu làm xong công việc bàn giấy và vẫn có khoảng mười lăm phút để ăn ba bữa trong ngày cùng với bốn tiếng để ngủ thì chắc chắn sự bị giáng cấp từ Jonin tuột xuống Genin ngay lập tức. Kể cả với một thiên tài thì cũng không thể nào sống được lâu với một khối lượng công việc như thế, và Neji thậm chí còn thấy tóc mình bạc thành màu trắng cả một mảng lớn chỉ trong một thời gian ngắn. Bác Hizashi và những người lớn tuổi có kinh nghiệm khác trong gia tộc cũng không thể nào giúp cậu được ngày này qua ngày khác được vì họ cũng có những công việc riêng của mình.

Thật là may rằng Tsunade dù sao cũng là ninja y thuật, thấy trưởng tộc Hyuga trẻ tuổi nhà ta chuẩn bị chuyển từ style tóc đen như gỗ mun thành “một mái tóc trắng không tì vết” của một ông lão chín mươi tuổi thì lại động lòng, liền phái Tenten và Lee - hai người cùng đội với Neji, đến giúp đỡ để cùng chia sẻ công việc với cậu coi như đang thực thi nhiệm vụ luôn. Chứ nếu Hokage đệ Ngũ mà cứ tỉnh bơ tống cho cậu từng đấy việc mỗi ngày mà không có sự trợ giúp nào thì chắc cậu tiêu đời từ lâu rồi.

“Tenten, ngày hôm qua Sakura đã đồng ý lời hẹn đi ăn tối của tớ…” “Thật không, làm gì có chuyện đó!” - Cô gái có mái tóc nâu búi lại hai bên ngay lập tức phản bác - “Sakura chẳng bao giờ làm thế đâu, từ trước đến nay cô ấy chỉ thích một mình Sasuke thôi, cậu còn lâu mới bằng được cậu ấy…” “Nhưng Sasuke đã là bạn trai của Naruto rồi còn gì, cậu ta chẳng bao giờ để ý đến cô ấy nữa đâu!” - Lee cười ngoác miệng đến tận mang tai. “Nếu thế thì cũng có khối người từ sau trận thế chiến ninja đã trở thành fan hâm mộ của Sakura, trong đó chẳng có ai lại không đẹp trai hơn cậu đâu, Lee à.” - Tenten đáp. “Thế cậu thì sao, làm như cậu không thích Sai ấy,” - Lee xỏ xiên lại, và lời nói đó có tác dụng liền. “Ờ, nhưng mà Sai với tớ ít ra còn có tương lai hơn cậu với Sakura nhiều,…” “Này, các cậu….” - Neji gõ móng tay xuống mặt bàn, nhưng giọng cậu nhanh chóng bị nhấn chìm trong cuộc tranh cãi hỗn độn của hai người kia. “Yên tâm đi, cho dù Sakura có thích tớ hay không thì vẫn là hiện tại, tớ đã thể hiện tình cảm của mình với cô ấy rồi, đã từng cứu cô ấy rồi, chắc chắn rằng sau này…” “Cứ mơ đi, Sakura trong tưởng tượng của cậu làm sao mà bằng được với Sai bằng xương bằng thịt của tớ chứ?” “Làm gì có…”

Đến đây thì Neji hết chịu nổi rồi. Cậu không nói năng nhẹ nhàng như mấy phút trước nữa đâu. Cứ chờ đấy, thưởng thức cơn giận của thiên tài này đây. “Lee, Tenten, tớ nói là IM LẶNG!!!!”

Cùng lúc với từ “im lặng” kia phát ra thì cũng là một tiếng nổ nho nhỏ vang lên làm căn phòng rung lên một hồi. Hai người đang đấu võ mồm kia ngay lập tức ngậm miệng. Ôi, Neji nổi giận rồi kìa, đúng là nếu bạn chưa thấy Neji nổi điên bao giờ thì bạn chưa biết sợ là gì. Chỉ lớn giọng lên có hai tiếng mà cả văn phòng đã rung rinh, thiếu điều bắn tung cả hai người vào tường. Từ trước đến nay chưa có ai sở hữu loại chakra có thể làm như thế cả.

“Neji, cậu tự sáng tác ra cái ảo thuật này sao?” - Lee lại tiếp tục táy máy sau một khoảng thời gian ngắn khép được cái miệng rộng ngoác của mình vào.

Neji liền mỉm cười, (một nụ cười đầy sát khí) có lẽ Lee đã động đến một trong số ít những điều mà cậu hãnh diện bao gồm “thiên tài”, “Jonin duy nhất của cả gia tộc” và “Trưởng tộc Hyuga từ lúc 19 tuổi”. “Đó là cách tớ thuyết phục các tộc nhân khác đồng ý với việc để tớ trở thành trưởng tộc đó. Còn bây giờ, làm ơn ngừng nói về mấy chuyện hẹn hò vớ vẩn kia và quay lại làm việc đi, nếu không muốn ngày nào cũng phải bỏ tiền túi đi mua thuốc nhức đầu cho tớ. Được chứ?”

Và cả hai liền ngoan ngoãn chăm chỉ làm việc. Tốt nhất là đừng để Neji phải cáu lên, nhất là những lúc stress nặng thế này, cậu ấy chỉ cần gầm lên thêm một tiếng nữa và có hai Chunin đi đời. Neji bình thường là người có tính cách hơi lạnh lùng nhưng rất nhường nhịn, không bao giờ trẻ con như Lee, nhưng dạo này vì phải vận hết công lực cho những trọng trách nặng nề kia nên cậu rất dễ cáu gắt và chỉ cần hơi lơ là một chút thôi là sẽ bị cậu ấy đá bay về nhà ngay lập tức. Vì vậy nên càng phải cẩn thận hơn.

Nhưng Tenten vừa phân loại giấy tờ vừa cau mày suy nghĩ. Neji vừa nổi giận, đúng rồi. Nhưng cậu ấy suốt ngày cau có còn gì, chuẩn. Vậy nhưng cô vẫn thấy có thứ gì đó khác lạ trong câu mà cậu vừa nói. Giọng nói này không giống giọng tức giận của cậu thường ngày. “Làm ơn đừng nói về mấy chuyện hẹn hò vớ vẩn kia”, Tenten thắc mắc. Từ trước đến giờ cậu chẳng bao giờ nói những chuyện hẹn hò như thế là vớ vẩn, cho dù cả ngày chỉ ngồi ngoài xem chuyện tình cảm của mấy cặp đôi Sasuke với Naruto, Lee với Sakura, Shino với Kiba, rồi đến Tenten với Sai… mà chẳng nói câu nào. Khoan. Neji chỉ ngồi ngoài xem. Cậu ấy chưa từng hẹn hò với ai cả. Cậu ấy chỉ suốt ngày phải nhìn những người khác thân thiết trên mức tình bạn với nhau trong khi mình thì…Forever Alone. Trăm năm cô đơn à? Ôi trời, phải rồi. Giờ thì cô cuối cùng đã hiểu tại sao trong câu nói vừa nãy giọng Neji lại khác lạ như thế.

“Neji, cậu đang ghen tị với bọn tớ đấy à?” Bởi vì xung quanh ai cũng có “bạn đặc biệt” trong khi mình cậu ấy ngồi đây chuẩn bị làm giấy đăng kí kết hôn với đống giấy tờ công việc.

“Cái gì? Ghen tị cái gì? Tớ không có ghen tị với ai hết.” - Neji nhìn Tenten, nhưng khuôn mặt cậu rõ ràng là đang chuyển dần sang màu đỏ rực rỡ.

“Cậu bực mình khi bọn tớ cứ nói ríu rít về mấy chuyện yêu đương, trong khi cậu phải ngồi ở đây làm việc mệt mỏi và không có bất cứ ai cả.” - Tenten cười - “Tất cả mọi người đều đã có người yêu rồi, trong khi mình cậu vẫn còn độc thân. Cậu đang ghen tị với bọn tớ vì chưa có ai tỏ tình với cậu như những gì mọi người làm với nhau cả.”

Lee chợt cười phá lên, còn Neji thì lúc này có vẻ đã chuẩn bị nóng đến bốc khói rồi.

“Ừ, tớ đang độc thân. Nhưng tớ rất vui, tớ không có ghen tị gì cả. Không phải tốn thời gian như các cậu về mấy chuyện quan tâm đến một người nào đó đang làm gì, tớ sẽ có đủ thời gian để làm tròn trách nhiệm của cái chức vụ cao cả này. Tớ đang rất hạnh phúc vì tớ không phải nghĩ xem mua quà sinh nhật gì cho người kia, tớ không phải tốn cả đống tiền vào mấy ngày lễ như các cậu. Cơ mà ngày 14/2 các cậu đi mua hoa cho ai mà lắm thế?”

“Trời đất ơi, Neji!!!!!” - Cả Lee và Tenten đồng thanh kêu ầm lên - “Cậu không biết ngày 14/2 là ngày gì sao?????”

Neji lắc đầu, và hai người kia lăn đùng ra.

“Là ngày Valentine đó, Neji à!!!! Ngày Valentine đó!!!!”

Thật ra thì Neji cũng biết thừa về mấy chuyện tình cảm như thế này rồi, vì ngày 14/2 nào mà cả làng Lá lại chẳng um lên vì chuyện tình xôn xao của Sasuke với Naruto. Nhưng rồi cậu lại muốn chọc mấy đứa bạn “ác ý” này vì cái tội…dám nói hết những điều trong lòng cậu ra.

“Valentine là cái gì? Có ăn được không?”

Đến đây thì thôi rồi. Không ai nói được câu nào sau cái câu hỏi “ngơ ngác” kia của Neji. Mãi một lúc sau, Tenten mới tìm được sự bình tĩnh của mình và thở dài nói.

“Thôi được rồi, Neji. Đừng có tỏ vẻ là cậu đang bị ế như vậy. Mấy hôm nữa là Naruto sẽ tổ chức một bữa tiệc sinh nhật cho Kazekage Gaara ở làng Cát. Cậu sẽ đi. Tớ và Lee sẽ tìm mọi cách đánh bắt cho cậu được một cô. Nhé?”

Thoạt tiên Neji định từ chối. Lu bu với công việc như thế này thì làm sao mà có thời gian đi ăn sinh nhật ở tận làng Cát cơ chứ. Nhưng rồi nghe câu sau, cậu liền thay đổi ý định. Cậu không có mong muốn đến đó để tìm người yêu đâu, nhưng dù sao đây cũng là tiệc do Naruto tổ chức, nếu cậu đi thì có lẽ sẽ được nghỉ ngơi một ngày và đó sẽ là cái cớ để Hokage Tsunade không giao thêm việc cho cậu trong hôm đó nữa. Phải nói rằng Neji nhớ đến phát điên những ngày thảnh thơi vui vẻ trước đây khi không có núi giấy tờ ấy đè lên vai. Chà, cảm ơn nhé, Naruto.

Và cậu khẽ gật đầu.

[……]

Neji khoanh tay chậm rãi bước vào trong căn phòng đang được thắp sáng bởi hàng chục bóng đèn rực rỡ. Bữa tiệc này được tổ chức ở một căn phòng lớn thuộc quyền sở hữu của riêng mình Kazekage, thường dùng để làm nơi diễn ra các cuộc họp hay tiệc tùng. Sàn nhà lát gạch sáng bóng màu xanh nhạt, bốn bức tường dài sơn màu trắng ngà với trần phía trên màu tím sẫm gắn rất nhiều bóng đèn nhìn đẹp không kém bầu trời bên ngoài. Tenten đã đi khuất khỏi cánh cửa gỗ màu nâu, có lẽ để tìm Sai từ một lúc trước; còn Lee thì đang ngồi cạnh Sakura bên chiếc bàn và nói líu lo luôn miệng. Không khí nóng nực của làng Cát đã hơi dịu bớt vào đầu xuân, khi cậu đã đứng dưới mái căn phòng nhìn giống hệt bầu trời đêm kia.

Tenten và Lee đã phải bỏ ra gần một ngày để kéo Neji đi chọn trang phục sẽ mặc trong bữa tiệc của mình, và phải công nhận là mắt thẩm mĩ của hai người đó cũng không tồi. Cậu đang mặc trên người một bộ vest màu trắng, chiếc áo sơ mi bên trong hơi pha màu tím nhạt và mái tóc đen dài suôn xuống ôm lấy khuôn mặt. Phải nói rằng nhìn cậu đẹp vô cùng. Đến khi nhìn vào trong gương, ngay cả chính bản thân Neji còn phải ngạc nhiên. Cậu không ngờ rằng Tenten và Lee lại có thể làm cho ngoại hình thường ngày của cậu trở nên tuyệt vời như vậy.

Tiếng nhạc không biết từ đâu vang lên. Mọi người bắt đầu ra giữa phòng khiêu vũ. Khung cảnh chẳng hề giống chút nào hết với sự thật là tất cả mọi người ở đây là ninja và đang sống trong thế giới của ninja. Kazekage, tâm điểm của bữa tiệc thì đã ra ngoài đi dạo từ lâu, cậu biết là người lạnh lùng như thế không thể nào chịu được lâu trong cái bữa tiệc ồn ào do Naruto tổ chức kia mà, trong khi Sasuke và Naruto ở giữa căn phòng thì đang nhảy nhót tưng bừng đến nỗi mọi người xung quanh phải dạt sang hai bên để không bị “đả thương”. Một số đã chán phần khiêu vũ thì dẫn bạn nhảy của mình đến một quầy đồ uống nhỏ ở góc phòng để ngồi nghỉ và nói chuyện tâm sự với nhau. Neji cố tình đến muộn nên cuối cùng cũng đã bỏ qua được cái phần chính do Naruto bày ra và bắt Kazekage phải thực hiện, đại khái là cắt bánh sinh nhật rồi thổi nến, v.v…..

Chắc chắn lúc đó anh ta sẽ không được vui vẻ lắm đâu. Ngay cả Neji cũng không thích nổi những cái “điểm nhấn” như thế ở mỗi bữa tiệc có Naruto tham dự, vì vậy nên cậu chẳng bao giờ đến khi bữa tiệc chưa trôi qua hơn một nửa. Cậu ngồi trên một chiếc ghế sofa cạnh quầy đồ uống, vừa chống cằm nhàn nhã đưa mắt nhìn xung quanh vừa tận hưởng một ngày nghỉ - gần như đã trở thành một khái niệm hoàn toàn xa lạ trong mấy tháng nhận chức vụ trưởng tộc Hyuga. Vì có thể lấy bữa tiệc sinh nhật của Kazekage ra làm khiên để đỡ những nhiệm vụ chất đống của Hokage Tsunade giao cho mỗi ngày nên tâm trạng cậu lúc này thật sự là vô cùng thanh thản và hưởng thụ. Haizzz, ước gì ngày nào cũng là sinh nhật của Kazekage, Neji nghĩ và mỉm cười. Mặc cho mọi người xung quanh ríu rít vui đùa, suốt quãng thời gian bữa tiệc diễn ra, cậu chỉ ngồi yên trên ghế và không làm bất cứ một việc gì cả. Thi thoảng có vài kunoichi làng Cát nhác thấy một anh chàng tóc đen mặc đồ màu trắng đang ngồi kế bên quầy đồ uống liền bước đến mời nhảy, nhưng cậu đều từ chối. Ừm, Tenten nói đúng. Cậu đâu có bị ế chứ. Chẳng qua là vì không có cô gái nào vừa mắt cậu thôi.

Trong mắt Neji, con gái thường vô cùng phiền phức và chi tiết tỉ mỉ đến vẻ ngoài của mình nhiều đến nỗi khiến cậu gần như giống hệt Shikamaru cái khoản “dị ứng” con gái trước đây. Ngay cả Hinata, cho dù Neji rất yêu quý cô bé nhưng cậu cũng không thể nào mà thích cả tính cách của cô được. Cậu không thích những ai quá nhút nhát, vì vậy nên cậu không bao giờ để Hinata tự làm thứ gì quá lớn mà không có sự giúp đỡ.

Mãi cho đến khi gần nửa đêm, tất cả mọi người đều đã mệt và dần rủ nhau về phòng ngủ mà Kazekage đã sắp xếp sẵn để nghỉ ngơi, thì Neji mới thôi nghĩ và đứng lên. Chẳng mấy chốc căn phòng rộng đông đúc đã chẳng còn ai. Naruto và Sasuke chắc đã kéo nhau vào một phòng ngủ nào đó mà “đóng cửa đếm tiền” rồi. Nhưng cậu vẫn chưa muốn ra về. Neji hơi thắc mắc về sự mất tích suốt từ lúc cậu đến của Kazekage. Chắc chắn một người như Naruto sẽ chẳng bao giờ để cho anh ta rời khỏi bữa tiệc sinh nhật của chính mình như vậy cả.

“Cậu vẫn còn ở đây à?”

Neji quay ngoắt lại ra phía cánh cửa, nơi một giọng nói trầm thấp vừa vang lên.

Đứng trên ngưỡng cửa, vị Kazekage Đệ Ngũ tóc đỏ với chiếc hồ lô cát đeo sau lưng đang nhìn cậu, nét mặt lạnh lùng vẫn chẳng hề khác bình thường chút nào. Thật khó có thể nói được rằng đôi mắt màu xanh lục kia đang tức giận, phiền lòng hay có cảm giác như thế nào. Chúng chỉ đơn giản là nhìn vào Neji, và cậu có thể cảm giác được sự uy quyền đang tỏa ra xung quanh người kia. Anh ta không mặc trang phục dự tiệc như mọi người mà vẫn chỉ mang trên mình bộ trang phục thường ngày.

“Xin lỗi, tôi sẽ đi ngay nếu ngài muốn, Kazekage-sama.” - Cậu khẽ cúi đầu và dượm bước đi.

Nhưng Gaara ngay lập tức ngăn lại. “Không, cậu có thể ở đây. Ở ngoài đang mưa. Dù sao căn phòng này cũng cần có một ai đó sử dụng.”

Neji ngạc nhiên nhìn ra ngoài. Đúng là trời đang mưa, nhưng không lớn lắm và căn phòng này không có cửa sổ nên cậu không hề để ý.

“Ừm, có lẽ tôi sẽ về phòng nghỉ.” - Neji từ chối - “Mưa không lớn lắm.” “Nhưng đủ lớn để làm cậu ướt hết cho đến khi về được tới nơi.” - Gaara đáp. Chẳng biết từ lúc nào sự lạnh lùng trong giọng nói của anh biến mất. - “Sẽ không sao đâu.”

Nói rồi anh vỗ tay, và một nửa bức tường phía trước cậu lật xuống, và để lộ ra bên trong một chiếc giường King size trải ga trắng muốt. Neji ngạc nhiên. Cậu chưa bao giờ thấy loại giường như thế này cả. Tiện lợi ghê.

“Wow, bao giờ tôi sẽ phải đi mua một chiếc giường như thế mới được.” - Neji tròn xoe mắt. - “Tôi sẽ có thể ngủ thêm vài phút sau khi làm việc.”

Gaara cười. - “Đây là phòng ngủ của tôi, Neji. Tôi phải tìm mọi cách để thư giãn nhất.”

“Tôi tưởng ngài sống cùng với Temari và Kankuro? Tại sao lại lấy phòng ngủ của mình để tổ chức tiệc tùng chứ?” - Neji vẫn ngây thơ nhìn chằm chằm vào chiếc giường mà chẳng hề để ý đến việc Kazekage vừa gọi mình bằng tên riêng, và đang khoanh tay dần dần tiến sát lại phía sau lưng mình.

“Đúng, nhưng tôi sẽ không ngủ chung với họ, tất nhiên rồi. Kankuro đạp ghê lắm. Và tôi muốn sẽ ở lại đây ngay sau khi bữa tiệc kết thúc.”

Neji bật cười. “Cảm ơn, Kazekage-sama. Nhưng nếu tôi ở đây vậy ngài sẽ ngủ ở đâu?”

“Vẫn ở đây thôi.”

Gaara đáp, tiến đến vòng tay qua người và đặt môi mình lên môi Neji. Cậu - trong năm giây đầu, ngạc nhiên đến độ không cử động được. Nhưng đến giây thứ sáu, thì cậu chợt nhận ra mình bị bắt đến đây, mục đích đầu tiên, là tìm người yêu kia mà. Vậy là Neji đưa tay ôm người phía trước và kéo cả hai đổ ập xuống giường.

Tiếng mưa rơi vẫn đều đặn vang lên bên ngoài, nhưng không thể che khuất được một-số-âm-thanh-đáng-ngờ đang phát ra từ phía trong căn phòng mới nãy còn là nơi diễn ra một bữa tiệc đông đúc khi bộ vest màu trắng và chiếc áo sơ mi màu tím nhạt bị quăng xuống một cách không thương tiếc khỏi giường. Cả đêm, hai nhân vật phía trong phòng không lúc nào là rời nhau một giây. Cứ ôm chặt lấy nhau và thiếp vào giấc ngủ khi trời gần sáng, cả Gaara và Neji đều không ai là không cảm thấy mình thật là vô cùng may mắn khi đã quyết định đến tham dự bữa tiệc phiền phức này.

[…..]

Sáng sớm hôm sau, cả ba người Lee, Neji và Tenten đã tiếp tục chăm chỉ làm việc sau khi trở về lại làng Lá. Không hiểu sao hôm nay Tenten bỗng cảm thấy Neji trở nên dễ tính hơn và kiên nhẫn hơn hôm qua nhiều. Cậu không hề nổi nóng khi nghe cô và Lee nói luôn miệng về bữa tiệc tối qua, mà lại còn mỉm cười nữa. Thật là một chuyện hiếm có. Neji bình thường đã ít cười, lại cười đúng vào lúc phải làm công việc chất cao như núi của trưởng tộc Hyuga, quả là ngàn năm mới có một.

“Neji, tối hôm qua cậu đi đâu vậy?” - Tenten tò mò hỏi sau khi xử lí xong một tập giấy dày - “Tớ không thấy cậu ở trong phòng.”

Cậu nhún vai - “Không có gì đâu, cậu đừng quan tâm đến làm gì.”

“À, thế cậu đã kiếm được cô nào chưa?” - Tenten cười khúc khích.

“Chưa.”

“Hả??!!” - Lee trố mắt - “Hôm qua tớ thấy có bao nhiều người đến chỗ cậu mời cậu đi chơi kia mà?”

“Đâu có nghĩa là tớ đồng ý.”

“Vậy tại sao cậu lại bị giữ rịt ở chỗ đó? Hôm qua cậu không về phòng nghỉ đúng không? Tớ tưởng cậu ở cùng với ai trong phòng tổ chức tiệc?”

Neji thở dài. - “Cái đó thì đúng.”

Mắt Lee và Tenten sáng rực lên. “Ai vậy?”

“Kazekage Gaara.” - Mặt Neji lúc này đã nhăn nhúm lại một cách “đau khổ”.

Poker face. Cái gì? Cái gì? Neji á? Neji ngủ chung với Kazekage Gaara ở phòng tổ chức tiệc suốt cả đêm qua sao? Ôi trời ơi. Cả hai người, Lee và Tenten đều hóa đá. Thật không thể tin được! Không biết Kazekage và Neji đã làm cái gì tối hôm qua ở căn phòng đó? Hai người. Ngủ. Chung một phòng. Ôi……

“Neji, có người gọi anh này.” - Tiếng Hinata bên ngoài rụt rè gõ cửa. “Được rồi. Anh ra ngay đây, cảm ơn Hinata.” - Neji đáp và bước ra ngoài.

Ngay khi vừa mở cửa, hình ảnh một vị Kazekage tóc đỏ quen thuộc đứng cạnh Hinata ngay lập tức đập vào mắt Neji. Nhưng anh chưa kịp nói gì thì cậu đã vội vàng lôi tuột anh xuống cuối hàng lang, che khuất đi mấy đôi mắt tròn xoe của Tenten, Hinata và Lee không ngừng nhìn theo phía sau.

“Neji….” “Kazekage-sama, tôi thành thật xin lỗi.” - Neji nhìn người trước mặt với một vẻ áy náy - “Chuyện tối hôm qua… Tôi sẽ không bao giờ để nó xảy ra nữa….” “Không, cậu sẽ không được làm thế.” - Gaara nghiêm nghị cắt ngang khiến cậu ngừng phắt lại và nhìn anh đầy vẻ thắc mắc. “Tôi thích cậu, Neji. Từ rất lâu rồi. Tôi không muốn cuối cùng mọi thứ tuyệt vời mà tôi đã có được ngày hôm qua không bao giờ xảy ra lần nữa.”

Neji im lặng, nhìn Gaara không nói được lời nào. Sáng nay khi tỉnh dậy, cậu đã hoảng hốt vội vã mặc lại quần áo và nhanh chóng rời khỏi căn phòng, không để cho Gaara kịp ngăn lại. Đối với Neji, việc làm như thế thật sự là không nên chút nào. Vậy nhưng đối với người kia thì không. Anh ta đi cả một quãng đường dài từ làng Cát đến đây chỉ để nói rằng anh thích cậu. Rằng cậu đã cho anh ta biết mọi thứ tuyệt vời nhất ngày hôm qua.

Gaara khẽ mỉm cười, nắm lấy tay Neji. “Làm người yêu của tôi được không?”

Và không hiểu sao có vấn đề gì với Neji lúc đó nữa. Cậu cũng cười và hôn lên môi Gaara. “Tất nhiên rồi.”

~oOo~ The End ~oOo~

Link nội dung: https://itt.edu.vn/index.php/anh-gaara-a4849.html