Trang thông tin tổng hợp
Trang thông tin tổng hợp
  • Tranh Tô Màu
  • Meme
  • Avatar
  • Hình Nền
  • Ảnh Hoa
  • Ảnh Chibi
  • Ảnh Nail
Tranh Tô Màu Meme Avatar Hình Nền Ảnh Hoa Ảnh Chibi Ảnh Nail
  1. Trang chủ
  2. Ảnh Nail
Mục Lục

Archive of Our Own beta

avatar
Xuka
17:10 09/08/2025

Mục Lục

Có một bài học mà Duy Khánh học được sâu sắc, đó là đừng bao giờ để Bùi Công Nam dính vào đồ uống có cồn. Kể cả chỉ một ly!

Nếu nhất định phải hỏi lý do vì sao, thì cần phải quay về cái đêm hôm qua lúc cả đám người bọn họ cùng nhau thác loạn ở phòng Karaoke.

Hiếm có được lúc mọi người cùng tụ tập đông đủ, cứ như vậy ngoại trừ Duy Khánh mỗi tên đều có một ít cồn ở trong người. Một tiếng đồng hồ vừa hát vừa nhảy ầm ĩ, ba két bia rỗng nằm lăn lóc dưới sàn nhà, sau khi đã phát chán với những câu chuyện không đầu không cuối, chẳng hiểu tên nào lại đề xuất ra việc chơi “Rút thẻ vua”, tất cả mọi người cũng nhao nhao đồng ý.

Trò chơi cũng không có gì khó, một đám người quây thành hình tròn rồi rút thăm, ai rút được thăm vua sẽ được quyền yêu cầu người chơi khác làm một hành động gì đó. Người được vua chỉ định sẽ không thể từ chối mệnh lệnh dù cho yêu cầu đó khó ngửi như thế nào.

Kỳ thực suốt ba mươi phút đầu tiên vẫn chỉ là những yêu cầu hết sức đơn giản, ngay khi bầu không khí bắt đầu chùng xuống, xui rủi thế nào thẻ vua lại rơi vào tay Tăng Phúc.

Tăng Phúc đứng phắt dậy, cười lớn, “Nãy giờ toàn mấy yêu cầu tào lao, giờ chơi hun đi, chơi là phải hun.”

Có người ý kiến, “Quá đáng quá không?”

Tăng Phúc lập tức gạt phăng đi, “Chứ toàn đàn ông đầu ba hết rồi còn chơi mấy cái trò như búng tai với chả phạt uống, với cả hun chỗ nào mà chẳng được có gì đâu mà quá đáng.”

Bắt đầu có mấy tiếng xì xào đồng ý, mà Duy Khánh cũng nằm trong số đó, quả nhiên người ta luôn chỉ cảm thấy không hề quá đáng khi tự chừa mình ra.

“Được rồi, thế thì…” Tăng Phúc nghĩ một lúc mới lên tiếng, “Số 3 hun số 5 đi.”

“Em số 3.” Bùi Công Nam giơ tay lên rất nhanh.

Mấy tiếng ồ vang lên đồng thanh.

“Vậy đứa nào số 5?”

Duy Khánh mặt mày méo xệch, mặc dù lúc này cậu rất muốn quay lưng bỏ trốn nhưng bản thân là một người lớn miệng ủng hộ trò đùa của Tăng Phúc, danh dự không cho phép cậu làm điều đó, bây giờ Duy Khánh mới hiểu sâu sắc được một câu họa từ miệng mà ra.

Đám người nhìn vào số của nhau một hồi, sau khi loại trừ hết những con số không phù hợp thì đương nhiên người còn lại cuối cùng chính là Duy Khánh.

“Thằng Khánh, mày định phá đúng không?”

Duy Khánh lắc đầu quầy quậy, trả lời một câu không thể qua quýt hơn, “Tại em chưa xem số…”

“Phiền quá nhanh lên còn chơi tiếp!”

Bùi Công Nam lúc này cũng bắt đầu ngà ngà say, anh ngồi đối diện Duy Khánh, chỉ cần bò qua phía bên kia hôn người ta một cái là xong, thế nhưng lúc say Bùi Công Nam phân biệt phương hướng rất kém, vậy nên lại cồng kềnh đi hết một vòng tới chỗ Duy Khánh đang ngồi.

Chỉ trách lúc say ánh mắt của Bùi Công Nam quá mê man khiến tim Duy Khánh điên cuồng nhảy nhót trong lồng ngực, gương mặt người kia được phóng to mỗi lúc một gần, chỉ thoáng sau đã lấp đầy tầm nhìn của bản thân. Duy Khánh nghĩ Bùi Công Nam sẽ chỉ dám hôn lên trán, hoặc cùng lắm là má của cậu, vậy nên cậu hoàn toàn không hề phòng bị trước được rằng trong một trăm chỗ có thể hôn qua loa mà vẫn qua ải, Bùi Công Nam lại trực tiếp chọn hôn môi!

Lúc say Bùi Công Nam giống như biến thành một con người khác, một tay anh giữ lấy gáy Duy Khánh, một tay bóp lên cằm ép Duy Khánh phải mở miệng ra. Không một câu xin phép cũng chẳng có đến lấy một lời báo trước, lưỡi của Bùi Công Nam cứ thế tiến thẳng vào khoang miệng Duy Khánh.

Mọi người lúc đầu còn lấy điện thoại ra quay phim, thế nhưng sau khi phát hiện nụ hôn có vẻ hơi dài, và Duy Khánh ra dấu hiệu cầu cứu liên tục suốt hai phút không phải là trò đùa thì mới bắt đầu có người kéo Bùi Công Nam ra.

Bùi Công Nam vừa tách khỏi Duy Khánh giống như món đồ bị rút phích cắm, cứ thế ngã lăn xuống đất bất tỉnh nhân sự.

Neko đá hai cái lên bụng Bùi Công Nam, thấy không có phản ứng gì bèn thở dài, “Nó quắc cần câu rồi. Cũng muộn rồi, ai về nhà nấy thôi.”

Duy Khánh vẫn còn hoang mang không hiểu chuyện gì vừa xảy ra, hồn vừa kéo về kịp đã ngay lập tức bị ném trách nhiệm, “Thế Khánh đưa Nam về nhà nhé.”

“Em?” Duy Khánh chỉ vào mình, rồi lại chỉ vào Bùi Công Nam.

“Dù sao cũng không thể để nó gọi xe về một mình được.” Neko mặc áo khoác vào, nhún vai, “Với cả nhỡ đang đi đường sợ nó lại làm tới cái gì.”

“Thế em thì không sợ à?”

“Có sao đâu, dù sao hai đứa tụi bây cũng thân nhau còn gì.”

Thật là một lời ngụy biện không thể vụng về hơn, Duy Khánh thầm mắng trong lòng, chứ không phải anh cũng có ý định qua đêm ở nhà người khác hôm nay hả?

“Thế nhé.”

Căn phòng lúc đầu có hơn mười con người đứng ồn ào, nhưng chỉ một lát sau đã yên tĩnh tới kỳ lạ, Duy Khánh thở dài, phải vất vả lắm mới vác được Bùi Công Nam lên xe. Đương nhiên cậu có tình cảm với Bùi Công Nam ở mức hơn bạn bè thân thiết một chút, song Duy Khánh luôn tự nhắc nhở với bản thân rằng những mối quan hệ trong giới giải trí cần phải có giới hạn, nhất là khi cậu không muốn vào một ngày nào đó cả hai lại phải cố tình lướt qua nhau giống như hai người xa lạ.

Bùi Công Nam lúc ngủ trông rất ngoan, gương mặt nghiêng nghiêng nếu nhìn từ góc bên cạnh sẽ cảm thấy chẳng khác nào một chú cáo nhỏ đang cuộn mình nằm trên cánh đồng. Chỉ những lúc thế này Duy Khánh mới có thể nhìn kỹ Bùi Công Nam hơn một chút, ngoại trừ những lúc thức dậy mở miệng ra sẽ khiến cho người ta cảm thấy muốn đánh vài cái, thì Bùi Công Nam quả thực vẫn rất đẹp trai.

Không phải là cái kiểu ngay từ lần đầu tiên gặp sẽ bị hấp dẫn, thế nhưng chỉ cần chăm chú quan sát thêm ít lâu, nhất định sẽ bị người ấy giam nhốt vào một căn buồng mê man không lối ra.

Duy Khánh chật vật đưa Bùi Công Nam vào thang máy, rồi lại chật vật ném Bùi Công Nam nằm thẳng cẳng trên giường, dù sao cũng không nên ngược đãi người say, đành ngủ ở phòng cho khách một hôm vậy. Duy Khánh dùng khăn lau mồ hôi cho Bùi Công Nam xong liền chuẩn bị quay người rời đi.

Thế nhưng ngay lập tức cố tay đã bị giữ chặt lại, Bùi Công Nam chẳng biết đã tỉnh từ bao giờ, gương mặt vẫn còn hơi mơ màng, “Em đi đâu vậy?”

“Đi sang phòng khác ngủ.” Duy Khánh vỗ vỗ lên trán Bùi Công Nam mấy cái, “Anh cũng nghỉ ngơi đi.”

“Sao phải qua phòng khác?”

Duy Khánh không có ý định tranh luận với người say, dù sao lúc này Bùi Công Nam đã bắt đầu có biểu hiện của việc sẽ thao thao bất tuyệt, “Ngoan ngủ đi.”

Cậu muốn thoát khỏi cái giữ tay, thế nhưng chẳng hiểu lúc say Bùi Công Nam lấy đâu ra chừng đó sức mạnh khiến cậu không thể nhúc nhích dù chỉ một milimet. Duy Khánh cảm thấy hốt hoảng, chỗ cổ tay bị nắm lấy cũng bắt đầu đau nhói, bèn không kiêng dè gì nữa mà làm động tác hất ra.

“Em từ chối anh?” Bùi Công Nam lúc này chất giọng vừa khàn vừa nồng nặc mùi bia khiến Duy Khánh vô thức mà lùi xa ra.

Có lẽ cũng nhận thức được bản thân mình vừa rồi hơi đáng sợ, Bùi Công Nam ngay lập tức hạ giọng xuống, tròn xoe hai mắt nhìn Duy Khánh, lần này chỉ dám nắm lấy góc áo của cậu mà kéo nhẹ, “Ở lại với anh được không?”

Duy Khánh có thể giận dỗi Bùi Công Nam, thế nhưng không thể từ chối một Bùi Công Nam khi muốn cầu xin chuyện gì đó. Bản thân Duy Khánh vốn là kiểu người nhạy cảm, cũng nhất định sẽ không nhượng bộ nếu như đối phương làm gì đó khiến mình không hài lòng, vậy mà chỉ cần Bùi Công Nam hơi dùng ánh mắt cún con nhìn cậu một chút thì dù cho có quá đáng thế nào cậu cũng sẽ ngay lập tức mềm nhũn cả người.

Duy Khánh thở dài, “Được rồi, đợi chút em đi thay đồ, người em toàn mùi bia.”

Thế nhưng Bùi Công Nam lại lê người lại gần, hai tay vòng qua eo Duy Khánh, mũi cọ lên chiếc áo sơ mi xanh của cậu, “Thơm mà ~”

Nếu biết trước Bùi Công Nam lúc say sẽ trông kỳ lạ như thế này thì Duy Khánh chẳng thà ném người ta ở lại quán hát còn hơn.

“Em nói thật đó, bỏ em ra em còn đi thay đồ.”

Bùi Công Nam đưa đôi mắt hơi ươn ướt lên nhìn Duy Khánh, bộ dạng trông vô cùng đáng thương, “Khánh, giúp anh với.”

“Anh làm sao vậy?”

“Anh… nóng quá…”

Duy Khánh lúc này mới bắt đầu cảm thấy có gì đó không đúng lắm, cậu vội vàng quay người sang sờ lên trán Bùi Công Nam, “Có phải là ốm rồi không? Đã bảo anh đừng uống nhiều quá…”

“Không phải…” Bùi Công Nam ngay lập tức nắm lấy bàn tay Duy Khánh kéo xuống chỗ đã cộm lên ở đáy quần, “Chỗ này cơ.”

Duy Khánh mặt đỏ tía tai muốn đưa tay đánh Bùi Công Nam mấy cái, nhưng chỉ vài động tác đơn giản Bùi Công Nam đã vươn người tới đẩy cậu xuống giường, lúc say anh thường không có khả năng kiềm chế lực, khiến Duy Khánh nhíu mày khó chịu khi bị người kia đè ép dưới thân.

“Nam!”

Ngoại trừ mấy lần đầu tiên gặp nhau, Duy Khánh còn miễn cưỡng gọi Bùi Công Nam là anh, thế nhưng càng ở bên cạnh nhau lâu ngày lại càng trở nên không có phép tắc mà xem người ta là bằng vai phải lứa. Vậy nên tuyệt chiêu của Duy Khánh mỗi khi muốn xin xỏ Bùi Công Nam điều gì, chính là nâng giọng lên hai quãng thành giọng em bé, mặt hơi cúi xuống để mắt trông to tròn hơn, sau đó gọi một tiếng anh ơi anh à, Bùi Công Nam dù có phải đi lên vũ trụ hái sao thì cũng thấy đáng.

“Anh Nam…”

Ấy vậy mà lúc say Bùi Công Nam giống như một chiếc túi lọc, kể cả Duy Khánh có trông đáng yêu thế nào, làm nũng ra sao, thì cũng chẳng thể lay chuyển được người đang đè nghiến mình xuống gối.

Bùi Công Nam áp sát Duy Khánh, bắt đầu hôn từ trên đỉnh dầu rồi chầm chậm rơi xuống thái dương, cánh mũi, gò má, Duy Khánh run rẩy nhẹ, bởi vì người kia nói là hôn nhưng lại giống như đánh dấu hơn, cứ mỗi nơi đi qua đều lưu luyến thật lâu, tới khi mút cho vết đỏ hằn trên da thịt mới hài lòng chuyển sang chỗ khác.

Anh đặt một tay lên khuôn ngực gầy gò của Duy Khánh, cố gắng vụng về cởi khuy áo ra, Duy Khánh muốn phản kháng ngay lập tức đã bị Bùi Công Nam cúi đầu xuống hôn tán loạn lên môi, nụ hôn giống như con thú hoang bị bỏ đói lâu ngày tìm cách cắn xé con mồi hòng thỏa thuê cơn khát. Mặc dù Duy Khánh đã nỗ lực khép chặt miệng lại, thế nhưng Bùi Công Nam cũng chẳng nể tình mà cắn lên môi khiến môi của cậu bật cả máu.

“Nam…”

Chỉ một cơ hội rất mong manh, Bùi Công Nam đã bắt lấy rồi kịp vươn đầu lưỡi vào khoang miệng đối phương, Duy Khánh đánh lên vai Bùi Công Nam mấy cái, nhưng lại khiến anh như uống thêm thuốc kích thích mà ngày càng tấn công mạnh mẽ hơn, nước bọt trào ra từ khóe miệng, thấm ướt lấy má Duy Khánh.

Cậu chưa từng thấy Bùi Công Nam cư xử như thế này trước đây, thường ngày chỉ cần Duy Khánh hơi im lặng một chút nhất định người ta sẽ cuống quýt lên mà chạy tới dỗ dành cậu, khiến cho cậu được yêu chiều tới mức quên mất Bùi Công Nam lớn hơn mình. Một mặt khác này của Bùi Công Nam, Duy Khánh chưa từng biết, cũng không có nhu cầu muốn biết.

Người kia giống như sói đói mút chặt môi Duy Khánh, đầu lưỡi dạo chơi trong miệng cậu một vòng, lại cuốn lấy đầu lưỡi cậu ép cậu phải đáp lại cơn cuồng hoan mê muội của mình. Tiếng nước bọt vang lên cùng tiếng môi hôn tạo ra những âm thanh xấu hổ, lọt vào tai làm Duy Khánh bủn rủn cả tay chân. Khoang miệng Bùi Công Nam vẫn hơi phảng phất mùi bia, bình thường Duy Khánh vốn đã là kiểu người mẫn cảm với đồ uống có cồn, không biết có phải là bởi vì men say gián tiếp lây qua đường môi cũng khiến cho cậu vô thức quàng tay lên cổ Bùi Công Nam, mặc cho đối phương đã cởi sạch áo của mình ra để lộ bộ ngực trắng trần trụi.

Một nụ hôn kéo dài đến khi khoang phổi của cả hai kêu gào được giải thoát, Bùi Công Nam tiếc nuối tách môi Duy Khánh ra, lưu lại một tia bạc mỏng manh kết nối hai người.

Anh xoa lên mái tóc đã ướt đẫm mồ hôi của Duy Khánh, dịu dàng hôn lên khóe mắt cậu như thể người vừa nãy không phải là mình, “Khánh, đừng khóc.”

Duy Khánh cảm thấy ấm ức không còn gì để nói, bèn đánh nhẹ vào ngực Bùi Công Nam trách móc anh mấy câu. Bùi Công Nam cũng chẳng quan tâm, mặc kệ người kia muốn đánh thì đánh muốn mắng thì mắng, anh liếm lên giọt nước mắt rơi trên má Duy Khánh, tiếng thì thầm rơi vào tai cậu như ma quỷ, “Để lát nữa khóc một thể cũng được.”

Tính cách của Bùi Công Nam là thế, lúc vui vẻ thì sẽ không bao giờ có giới hạn với người khác, mọi người có thể trêu chọc bao nhiêu cũng được. Nhưng khi nghiêm túc thì ngay cả Duy Khánh cũng không có khả năng thay đổi Bùi Công Nam, tỷ như lúc anh đang tập trung làm nhạc, tỷ như bây giờ, khi đang đắm chìm vào nửa cơn say sưa nửa cơn cuồng ái, Bùi Công Nam hoàn toàn không để lọt mấy lời cầu xin của Duy Khánh vào tai.

Anh dùng một ngón tay trượt lên làn da mềm mại của Duy Khánh, cảm nhận một cơn rùng mình truyền vào đầu ngón tay làm Bùi Công Nam hài lòng. Nửa đêm trong căn phòng chỉ có ánh sáng vàng từ đèn ngủ lờ mờ chiếu vào làm nơi da thịt tiếp xúc cũng trở nên ái muội, Bùi Công Nam hôn lên ngực Duy Khánh, ban đầu chỉ là những chiếc hôn nhỏ vụn, rồi dần dà chuyển thành gặm cắn mất kiểm soát. Đầu vú cương cứng nhô cao lên giống như đang mời gọi người ta tới thưởng thức, mà đương nhiên chẳng có hoàng đế nào lại chê bai sơn hào hải vị được tự tay dâng đến tân miệng.

Duy Khánh thở dốc, hai tay luồn vào mái tóc Bùi Công Nam vò thành một đống tổ quạ, cậu ưỡn ngực theo quán tính, thế nhưng người kia lại xem như đang dụ dỗ mà càng tấn công mạnh bạo hơn. Đôi tay không an phận cũng bắt đầu luồn xuống dưới xoa lấy chỗ kín của Duy Khánh.

“Đừng mà… đừng mà…”

Quả nhiên đàn ông vẫn hiểu đàn ông muốn gì nhất, Bùi Công Nam chỉ cần dùng tay chạm nhẹ lên đũng quần đã dựng thành túp lều của Duy Khánh cũng có thể khiến cho cậu giật mình tới mức khép chặt hai chân. Cương cứng là một phản xạ hết sức tự nhiên của cơ thể, Duy Khánh hiểu rõ, nhưng cậu vẫn cảm thấy xấu hổ, giống như bản thân mình đang dần dần chấp nhận sự xâm phạm mãnh liệt của Bùi Công Nam.

“Ngoan nào.” Bùi Công Nam rất ít khi dùng giọng điệu như vậy để nói chuyện với người khác, trong giọng nói có phần nửa gian xảo nửa cưỡng ép, mặc dù ngôn từ nói ra rất dịu dàng nhưng trong ý nghĩa lại chứa đầy sự ích kỷ.

Bùi Công Nam gấp gáp cởi khuy quần của Duy Khánh xuống, xem chừng anh cũng đã không thể nhịn thêm được nữa.

Duy Khánh hoảng hốt lúc này mới nhận ra mình sắp bị làm gì, cậu đá lên người Bùi Công Nam một cái rồi nhỏm người dậy hòng bỏ chạy khỏi phòng. Nhưng ngay lập tức Bùi Công Nam đã nắm chặt lấy chân cậu giữ lại, lông mày hơi giãn ra, nghiêng đầu, “Em không thích anh sao?”

“Không phải…”

Bùi Công Nam kéo Duy Khánh lại gần mình chỉ bằng một tay, sau đó lật sấp người cậu rồi ngồi lên trên, đoạn kéo quần của Duy Khánh xuống quá nửa đùi.

“Khánh…” Lại một giọng thì thầm thật khẽ nhưng cũng đủ khiến Duy Khánh không rét mà run, “Anh rất không vui.”

Nói đoạn Bùi Công Nam đưa tay lên đánh mạnh vào cặp mông trần của Duy Khánh hai cái, khiến cậu úp mặt vào gối thở hổn hển, “Nam, anh say rồi.”

Bùi Công Nam không trả lời, tiếp tục đánh thêm hai cái nữa vào mông Duy Khánh khiến mông của cậu đỏ ửng lên, cảm giác khi bàn tay chạm vào da thịt mềm mại, cặp mông tròn nẩy lên như đường lượn sóng khiến Bùi Công Nam thỏa mãn tới mức thở hắt ra một hơi.

Cách đối xử thô lỗ và tàn nhẫn như vậy nhất định không phải là Bùi Công Nam, ít nhất không phải Bùi Công Nam mà cậu biết, người đó rất thương mình, sẽ không bao giờ để mình phải chịu tổn thương như thế này.

“Anh thực sự…” Bùi Công Nam cũng cởi quần của mình xuống, hơi thở pha lẫn với giọng nói vốn đã lộn xộn, “Anh luôn muốn nhốt em lại, để em là của mình.”

“Anh không thích người khác chạm vào em, ôm em, nói mấy lời mập mờ với em. Anh ôm em nhiều hơn người khác như vậy còn không đủ để em hiểu ý anh à?”

Đáng lẽ Duy Khánh lúc này nên cảm thấy vui mới phải, cậu đã từng mơ về hàng trăm lần Bùi Công Nam sẽ tỏ tình với cậu, nói yêu cậu, sau đó cả hai cứ thế ở bên cạnh nhau chẳng cần biết mai sau như thế nào. Vậy mà lúc này chỉ cảm thấy sợ, không có nến và hoa, cũng chẳng ở trong bối cảnh lãng mạn, thậm chí còn không có sự đồng thuận của mình, cậu chưa từng hiểu rõ tham vọng chiếm hữu của Bùi Công Nam lớn đến mức nào, vậy nên cứ thản nhiên tới khiêu khích lấy ranh giới chịu đựng của anh.

Duy Khánh cay đắng nhận ra cậu chẳng hiểu về Bùi Công Nam nhiều như mình tưởng.

“Anh thích em, anh rất thích em, anh cực kỳ thích em.”

Cứ sau mỗi chữ trôi ra khỏi bờ môi thì trên lưng Duy Khánh lại xuất hiện thêm một vết ban đỏ. Bùi Công Nam hoàn toàn không hề thương hương tiếc ngọc, có lẽ lúc này chỉ khi nhìn thấy khắp người Duy Khánh đều là dấu vết của mình, tỏa ra mùi hương của mình, Bùi Công Nam mới thôi không còn lo nghĩ những chuyện xa vời nữa.

Bùi Công Nam dùng ngón tay thấm ướt nước bọt của mình cố gắng khai mở Duy Khánh, anh cúi đầu xuống, ngậm lấy đôi tai đang đỏ ửng lên của đối phương, Duy Khánh cong người thở hổn hển. Đầu lưỡi gian xảo trượt theo vành tai, rồi miết dần vào lỗ tai khiến đôi tai vốn đã nhạy cảm của cậu ướt đẫm. Nếu không phân tán tâm trí Duy Khánh lúc này anh biết Duy Khánh sẽ đau, sẽ phản kháng, một phần nào đó thật trơ trẽn trong Bùi Công Nam hét lên rằng anh không muốn phải làm đau đối phương thêm lần nào nữa.

Sự dịu dàng giả tạo này lại rất có tác dụng với Duy Khánh, thoáng chốc cậu đã không cảm nhận được ba ngón tay của Bùi Công Nam đã tiến vào người mình.

Cậu không thích bản thân bị ép đến mức bất lực thế này, trông chẳng khác nào cá nằm trên thớt chỉ chực chờ để bị người ta cạo vảy. Thế nhưng ngoài rên rỉ những âm thanh không rõ ràng, cậu thực sự không thể chống lại một Bùi Công Nam đang trong cơn đói khát.

“Haaa… a… Nam… anh Nam…”

“Khánh của anh, Khánh của anh, Khánh của anh, Khánh của anh, Khánh của anh.”

Bùi Công Nam lặp đi lặp lại giống như một chiếc băng bị rối dây, anh nắm chặt lấy mông của Duy Khánh, ra sức ép bản thân tiến vào.

Không một biện pháp bảo hộ, dạo đầu cũng chẳng kỹ càng, chỉ có những tiểu xảo cố gắng làm cho người Duy Khánh trở nên vô lực để xâm nhập vào dễ dàng hơn.

“Đau… đau quá…”

Duy Khánh đau đến đổ mồ hôi, hai má của cậu ướt đẫm, những sợi tóc dính ướt trên trán dán sát vào mặt. Bùi Công Nam lúc này cũng không khá gì hơn, nếu không cẩn thận có thể khiến đối phương tổn thương vùng kín, nặng nề hơn có thể để lại vấn đề tâm lý với tình dục về lâu về dài. Anh cắn răng, cố gắng di chuyển thật chậm rãi để cơ thể Duy Khánh làm quen dần với nhịp độ.

‘Ngoan, thả lòng… nghe lời anh.”

Chỉ trách Duy Khánh là một đứa trẻ nghe lời, cậu buông lỏng bản thân, để Bùi Công Nam có thể tiến vào dễ dàng hơn. Ban đầu chỉ là những cú đưa đẩy thăm dò, rồi tốc độ mỗi lúc một tăng lên khiến Duy Khánh xây xẩm mặt mày, quy đầu bao bọc trong vách thịt ấm nóng, cứ mỗi lần di chuyển lại như muốn khảm chặt đối phương vào cơ thể mình.

Sau mỗi cú thúc Bùi Công Nam lại gọi tên Duy Khánh một lần, âm thanh người kia nỉ non gọi mình ngọt ngào như bôi mật, hòa lẫn với tiếng da thịt chạm vào nhau làm Duy Khánh cũng trở nên mê man. Lúc này cậu chỉ còn biết há miệng thở dốc, sự dịu dàng của Bùi Công Nam là điểm yếu của Duy Khánh, cũng là dòng sông ấm khiến Duy Khánh chấp nhận buông thả chìm vào.

Bùi Công Nam đột ngột rút dương vật ra một cách bất ngờ khiến Duy Khánh cũng trở tay không kịp, đương lúc cậu còn đang cảm thấy trống vắng thì ngay lập tức đã bị Bùi Công Nam lật ngửa người lại, mặt đối mặt, tiếp tục cuộc truy hoan điên cuồng.

“Nào, cho anh nhìn một cái…” Bùi Công Nam vừa thở dốc vừa cố gắng đẩy hai tay đang che mặt của Duy Khánh ra.

Thế nhưng Duy Khánh lúc này có chết cũng không muốn để Bùi Công Nam nhìn thấy gương mặt đang hưng phấn vì tình dục của mình, nhất định sẽ rất kỳ cục. Duy Khánh muốn khóc, nhưng tiếng nấc nghẹn lại hóa thành tiếng rên rỉ thoát ra từ kẽ hở lòng bàn tay, rót vào tai Bùi Công Nam khiến anh dập hông điên cuồng hơn.

“A ~”

Đột nhiên một tiếng rên ngọt mê người vang lên mà Bùi Công Nam biết rõ khác với những âm thanh nhỏ vụn lúc trước.

Anh chợt nhận ra điểm yếu của Duy Khánh nằm ở chỗ nào, Bùi Công Nam hơi chậm lại điều chỉnh tiết tấu, những cú thúc sau đó chỉ tấn công vào một điểm duy nhất, khiến Duy Khánh cong gập cả người lên, chân của cậu không có điểm tựa, ngay lập tức bị Bùi Công Nam giữ lại gác lên vai.

Anh nhẹ nhàng liếm lên mắt cá chân Duy Khánh, ngay khi người đó không phòng bị lập tức kéo bàn tay đang phong ấn nơi mà anh muốn nhìn thấy nhất ra.

Duy Khánh lúc này đã thấm đẫm nước mắt ngắn nước mắt dài, hai mắt hơi híp lại ép cho giọt nước chảy xuống, cậu hơi cong môi lên, vừa nấc vừa trách mắng Bùi Công Nam, “Đồ xấu tính…”

Nói rồi lại gắng gượng hít một hơi sâu, “Anh… em không thở được…”

Bùi Công Nam dù có cứng rắn đến mấy lúc này cũng bắt đầu mềm lòng, hơi men tản đi khiến đầu óc tỉnh táo hơn, anh cố gắng cúi xuống hôn lên môi Duy Khánh mấy cái, lần này quả thực Bùi Công Nam chỉ muốn đơn thuần dùng nụ hôn an ủi đối phương, “Anh ở đây, anh ở đây.”

Duy Khánh nắm chặt lấy lưng áo Bùi Công Nam, cảm thấy vô cùng tủi thân, “Em không thích anh… như thế này chút nào…”

“Anh xin lỗi.” Miệng thì nói xin lỗi, nhưng cơ thể vẫn thành thật chuyển động ra vào không ngừng.

Cũng chẳng biết bọn họ đã quần thảo nhau được bao lâu, cứ một người khóc một người dỗ dành, nhưng tiếng da thịt hoan ái thì chẳng bao giờ ngưng lại. Hình như Bùi Công Nam có nói mấy chuyện gì đó vào tai, nhưng Duy Khánh chỉ mải rên rỉ mà không nghe lọt được một chữ nào.

.

Duy Khánh tỉnh dậy với một mớ bầy hầy ở dưới mông, giấy vụn và khăn ướt bị ném đầy khắp sàn nhà, có vẻ như ai đó đã nỗ lực dọn dẹp sạch sẽ hiện trường nhưng được một nửa thì lăn ra ngủ mất. Bùi Công Nam thoải mái nằm một bên vắt tay qua người cậu, gương mặt thanh thản và hồn nhiên, chẳng giống người hôm qua cưỡng ép mình tới phát khóc chút nào.

Nếu như tất cả những chuyện đêm qua chỉ đơn thuần là một giấc mộng tinh thì tốt biết mấy, thế nhưng dấu hôn là thật, cơ thể đau nhức là thật, mà bản thân mình dính đầy những dấu vết trắng đục mờ ám của đối phương cũng là thật.

Duy Khánh mệt mỏi lê người vào nhà tắm, chuyện cũng đã xảy ra rồi cậu còn có thể làm được gì nữa đây, từ trong ra ngoài không có chỗ nào là không có dấu tích của Bùi Công Nam. Thậm chí vết cắn ở cổ vẫn còn hơi âm ỉ đau, hiện rõ cả dấu răng xanh tím.

Sau khi tắm rửa sạch sẽ, cậu khoác chiếc áo choàng tắm lên người, vừa bước ra đã nhìn thấy Bùi Công Nam đang bối rối tìm quanh.

Bùi Công Nam vừa tỉnh dậy nên đầu tóc vẫn còn rối bời, hai mắt cái mở cái nhắm, thế nhưng lúc nhìn thấy Duy Khánh cả gương mặt lại sáng bừng lên, rồi tiếp đó lập tức cúi xuống như thể đứa trẻ làm sai bị phát hiện.

“Anh..”

Duy Khánh thở dài, “Em ra làm ít đồ ăn sáng, ăn xong rồi thì về đi.”

“Khánh…”

“Làm sao? Còn muốn em hầu hạ nữa à?”

Bùi Công Nam luống cuống mặc quần áo đuổi theo Duy Khánh vừa bỏ ra phòng khách. Anh ôm chầm lấy Duy Khánh từ phía sau, ra sức cọ cọ lên cổ cậu mấy cái lấy lòng, “Không phải thế, anh thực sự thích em mà.”

Duy Khánh cảm thấy phiền phức, bèn đẩy đối phương ra.

“Anh thích em!”

“Anh thích em!”

“Anh thích em!”

“Anh thích em!”

Bùi Công Nam cứ lải nhải như vậy suốt cả một buổi sáng, đuổi không đi, mắng không im.

Chỉ có Duy Khánh chống cằm nhìn ra bầu trời bên ngoài cửa sổ, ghi nhớ thật kỹ không được để người xung quanh đụng tới bia rượu, nhất là với trẻ em không thể kiểm soát được hành vi như Bùi Công Nam.

0 Thích
Chia sẻ
  • Chia sẻ Facebook
  • Chia sẻ Twitter
  • Chia sẻ Zalo
  • Chia sẻ Pinterest
In
  • Điều khoản sử dụng
  • Chính sách bảo mật
  • Cookies
  • RSS
  • Điều khoản sử dụng
  • Chính sách bảo mật
  • Cookies
  • RSS

Trang thông tin tổng hợp itt

Website itt là blog chia sẻ vui về đời sống ở nhiều chủ đề khác nhau giúp cho mọi người dễ dàng cập nhật kiến thức. Đặc biệt có tiêu điểm quan trọng cho các bạn trẻ hiện nay.

© 2025 - itt

Kết nối với itt

https://nghengu.vn/
Trang thông tin tổng hợp
  • Trang chủ
  • Tranh Tô Màu
  • Meme
  • Avatar
  • Hình Nền
  • Ảnh Hoa
  • Ảnh Chibi
  • Ảnh Nail
Đăng ký / Đăng nhập
Quên mật khẩu?
Chưa có tài khoản? Đăng ký