Anh viết cho em, tự đảo nàyCu-ba, hòn đảo Lửa, đảo SayỞ đây say thật, say trời đấtSóng biển say cùng rượu mật, say…Nửa vòng trái đất, rẽ tầng mâyAnh đến Cu-ba một sáng ngàyNắng rực trời tơ và biển ngọcĐào tươi một dải lụa đào bay.Em ạ, Cu-ba ngọt lịm đườngMía xanh đồng bãi, biếc đồi nươngCam ngon, xoài ngọt vàng nông trạiOng lạc đường hoa, rộn bốn phương.Anh mải mê nhìn, anh mải ngheMía reo theo gió, những thân kèTóc xanh xoã bóng, hàng chân trắngCó phải tiên nga dự hội hè?…
Trên đây là phần đầu trong bài thơ Từ Cu-ba (8/1964) của nhà thơ Tố Hữu. Lần đầu tiên đọc những dòng tả đường phố Cu-ba năm lớp hai, tôi đã bị ấn tượng mạnh mẽ bởi một bức tranh vừa hoang tàn, đổ nát vừa tráng lệ vừa nhộn nhịp dòng chảy cuộn ngầm những khát khao thậm chí có thể đi trước thời đại đến vài trăm năm. Nơi thời gian ngưng lại, tôi trộm nghĩ. Phải chi một lần được đặt chân lên mảnh đất gió nồng cát ấm đó, tôi ước ao.
Ấy thế mà cái quyết tâm bay nửa vòng trái đất rẽ tầng mây đó theo tôi đến tận ngày hôm nay. Thi thoảng vào những ngày nắng nóng oi bức, nếu có dịp ghé vào bóng mát dịu dàng nào đó, tôi thường cứ ngỡ khoảnh khắc thân thể giảm nhiệt là lúc mình mới thực sự say nắng: bởi những tán cọ xanh, tiếng sóng biển rì rào, vũ điệu sôi động của đàn bà xứ Nam Mỹ bốc lửa như vây quanh tôi, khiến trái tim tôi nhẹ bẫng đi trong chốc lát, mơ hồ quên đi mất thực tại cáu bẳn đắng cay. Thì ra giấc mộng là thứ thật nhất trên mọi thảy: vì trong ảo tưởng đó ta là chính ta, thuần tuý và bản năng.
Thế nhưng, chiêm bao mãi dừng lại ở chiêm bao. Bốn mùa qua đi, ngay đến cả cái bức bối bướng bỉnh của mùa hè cũng phải ngậm bồ hòn làm ngọt để gió mùa Đông Bắc cùng tiết mưa phùn ẩm ướt lấn lướt vài tháng trong một năm cơ mà. Hì. Thực tại cáu bẳn đắng cay vẫn là thế giới nơi ta phải cầm cự đối mặt hàng ngày. Hì. Đêm qua lên sân phơi hút nốt điếu Kent bấm chợt nhận thấy cái cần cẩu màu vàng sáng đèn hôm nọ nằm im lìm tối tăm. Bầu trời ban đêm bị ô nhiễm bởi bụi mịn và thuỷ ngân có màu đục ngầu như phù sa sông Hồng, dội vào lòng người sự bất an khôn nguôi. Cơn bão thiên nhiên gợi dậy nỗi niềm tương xứng: tôi cùng giấc mơ về xứ thiên đường trên hạ giới (?) bị lãng quên kia đã trôi về đâu? Buồng lái sáng đèn, tắt động cơ đi mọi thứ chìm vào bóng tối; không, bóng tối đã nuốt chửng cái cần cẩu.
Thế đấy.
Lại nói về những dòng chảy cuốn phăng tất cả ao ước ngày xưa, tôi cũng từng có thời gian rất thích nuôi tóc dài ngang lưng. Thật ra đến bây giờ vẫn thích - cũng giống như vào một khoảnh khắc nào đó bất chợt tự lòng thôi thúc phải thực hiện chuyến bay nửa vòng trái đất rẽ tầng mây kia đi. Thích lắm. Tóc dài thẳng ngang lưng, chỉ cần nhìn từ phía sau thôi đã xao xuyến rồi. Nếu mình là con trai, mình sẽ yêu cô gái nào có mái tóc đen nhánh, dày, suôn mượt như áng suối nguồn; thứ cứ thế sóng sánh theo nhịp bước như mời gọi như rủ rê như van nài hãy giữ cô ấy lại cho riêng mình vĩnh viễn, tôi trộm nghĩ. Nếu mình có được nàng, mình sẽ cầu xin cuộc đời êm ái lướt trên da thịt nàng mãi mãi, để nàng không phải khó nhọc tan vỡ cả bản ngã của mình, tôi ước ao.
Thế đấy.
Tóc tôi đang xoăn tít thò lò sau năm tiếng nhịn ăn nhịn đi vệ sinh nhịn hút thuốc ở tiệm làm đầu. Chỉ ngồi một chỗ thôi, Minh bảo, tóc mày khoẻ quá, thời gian cứ gọi là gấp đôi tóc con nhà người ta. Mà, Minh lại chép miệng tiếc rẻ, tao tiếc tóc mày quá. Chẳng qua mày cứ đòi làm thôi nhé, chứ vừa rồi tỉa xong đuôi tóc tao chỉ muốn tóc mày thẳng, đen và nuôi thật dài cho tao thôi. Minh chống nạnh phía sau lưng tôi, còn tôi thì nhìn nó qua gương. Tôi cười. Nó lắc đầu ngao ngán rồi đẩy cửa ra ngoài đi ăn xôi.
Minh đi rồi tôi ngồi nghĩ. Thật ra nó lảng vảng xung quanh tôi vẫn nghĩ ngợi linh tinh. Có lẽ lí do mình chẳng tài nào có người yêu là vì không có mái tóc dài-thẳng-đen đấy. Ước gì mình có mái tóc dài-thẳng-đen nhỉ. Ghen tỵ với tụi con gái ngoài kia quá đi thôi.
Thế đấy.
Phụ nữ cứ phải so sánh mình với người khác, tủi thân chán chê rồi tiếp tục so sánh mình với người khác, xong tủi thân chán chê nhưng vẫn không ngưng được cái vòng luẩn quẩn đó. Tôi cứ tưởng, mình được nuôi dạy như một thằng đàn ông thì sẽ không nảy sinh vài ba nếp gợn này trong tâm trí: ấy thế mà không kìm được đấy. Hì.
Thế đấy.
Hiện giờ tôi thoả mãn bản thân với mái tóc xoăn tít thò lò. Trời đông ngày một lạnh ở thủ đô mù mịt khói bụi, chẳng biết quãng đường mười ba cây cả đi cả về mỗi ngày hứng chịu bao nhiêu tạp chất. Bảo sao mái tóc dày-thẳng-đen cứ ở thì tương lai như giấc mơ bay nửa vòng trái đất rẽ tầng mây, thảng hoặc khi bắt gặp chiếc cần cẩu màu vàng tối đèn liền sực nhớ ra, à, có những thứ chưa làm được đi kèm với câu hỏi thế bao giờ mới thực hiện.
Hì.
Bắt quả tang cả văn phòng về trước 17:00 chiều chỉ vì hai “sếp lớn” không có ở đây, chẹp. Mình ở lại ngoan thế cơ mà. Hì. |18:23 PM | nmc | 20.12.2019