Bài thơ đầu tiên anh viết tặng em
Là bài thơ anh kể về đôi dép
Khi nỗi nhớ trong lòng da diết
Những vật tầm thường cũng viết thành thơ.
Hai chiếc dép kia gặp nhau tự bao giờ
Có yêu nhau đâu mà chẳng rời nửa bước
Cùng gánh vác những nẻo đường xuôi ngược
Lên thảm nhung, xuống cát bụi cùng nhau.
Cùng bước, cùng mòn, không kẻ thấp người cao
Cùng chia sẻ sức người đời chà đạp
Dẫu vinh nhục không đi cùng kẻ khác
Sô phận chiếc này phụ thuộc vào chiếc kia.
Nếu ngày nào một chiếc dép mất đi
Mọi thay thế đều trở thành khập nghiễng
Giống nhau lắm nhưng người đi sẽ biết
Hai chiếc này chẳng phải một đôi đâu.
Cũng như mình trong những lúc vắng nhau
Bước hụt hẫng cứ nghiêng về một phía
Dẫu bênh cạnh đã có người thay thế
Mà trong lòng nỗi nhớ cứ chênh vênh.
Đôi dép vô tri khăng khít song hành
Chẳng thề nguyện mà không hề giả dối
Chẳng hứa hẹn mà không hề phản bội
Lối đi nào cũng có mặt cả đôi.
Không thể thiếu nhau trên bước đương đời
Dẫu mỗi chiếc ở mỗi bên phải trái
Nhưng tôi yêu em ở những điều ngược lại
Gắn bó nhau vì một lối đi chung.
Hai mảnh đời thầm lặng bước song song
Sẽ dừng lại khi chỉ còn một chiếc
Chỉ còn một là không còn gì hết
Nếu không tìm được chiếc thứ hai kia.
Nguyễn Trung Kiên
Hạ chép trong ” Thơ tình Việt Nam chọn lọc” - Nhà xuất bản Văn Học - 2014.

+++++++++++++++++++++++
Hình ảnh thơ gần gũi, tới nỗi không nghĩ tới, mà được tác giả sử dụng lãng mạn quá dỗi.
Lãng mạn quá.
Đôi lúc phải tự tìm đến lãng mãn để bổ béo cho tâm hồn các bạn ạ, chứ hiện thực tàn khốc kiếm không ra, không ra một chiếc dép còn lại kia.
Mà mấy người có tâm hồn béo tốt lại hay bị mơ mộng trong thực tế ý.
Mơ mộng thì làm sao nào? Đời VUI hơn.
Có lý do để mơ mộng, là có lý do để hiện thực hóa ước vọng, là ước mơ vươn tới đỉnh cao lãng mạn mới, đâu có sai.
Cảm ơn các bạn đã ghé đọc, bài phát biểu của Hạ đến đây xin phép được kết thúc.
Chúc một ngày mới tốt lành.
Sài Gòn, 11112016, 1:53AM.