rường cột trong các gia đình đã dắt díu vợ con đi nơi khác làm mướn kiếm sống khiến vùng quê trở nên buồn hắt hiu khi chỉ còn lại người già và trẻ nít.

Những phận đời cơ cực

Ấp Hội Trung, thị trấn Lịch Hội Thượng, huyện Trần Đề (tỉnh Sóc Trăng) với 900 hộ dân, gần 4.000 nhân khẩu, hơn 75% đồng bào Khmer là vùng chuyên sinh sản lúa.

Thế nhưng, cơn đại hạn năm nay khiến đồng đất nứt nẻ, kênh rạch khô cạn, người dân chẳng thể kiếm sống được nên đành dắt díu nhau lên các tỉnh miền Đông làm mướn nhân trong nhà máy.

Ông Trương Hữu Căn – Phó ban quần chúng ấp Hội Trung thở than: “Những mùa hạn trước, nước dưới kênh nội đồng vẫn còn, người dân có thể kiếm sống từ việc trồng thêm hoa màu hoặc tận dụng rơm rạ để trồng nấm, rồi làm công, nhưng giờ thì điêu đứng bởi hạn hán kéo dài. Để tìm kế sinh nhai, nhiều hộ không đất, hay có ít đất đai đã hài lòng đi nơi khác làm thuê”.

Theo lời ông Căn, trong số hộ dân bỏ lại nhà cửa, gửi các con nhỏ cho ông bà coi sóc có gần một nửa họ dẫn theo vợ con đi cùng.

Trước cảnh này, không ít em đang tuổi đến trường phải tạm dừng việc học để đi xa cùng bố mẹ. Người dân trong làng dần loáng thoáng, vắng bóng người cần lao chính, đa phần chỉ còn lại người già và trẻ nít sinh sống.


Ông Liêu Đen đang đàm đạo với PV
Tương tự, nhiều thanh niên ở xã Đại Ân 1, huyện đảo Dung (tỉnh Sóc Trăng) cũng rời quê nghèo tứ tán đi làm mướn làm công khắp nơi.

Ông Võ Văn Quân (58 tuổi, ngụ ấp Đoàn Văn Tố, xã Đại Ân 1) san sớt: “Nắng nóng, hạn mặn khốc liệt gây thiệt hại 0,5 ha đất trồng mía của gia đình. Hai người con trai lớn của tui phải đi Bình Dương làm mướn nhằm ổn định cuộc sống, chứ ở đây giờ chẳng còn nghề nghiệp gì để làm”.

Gia đình ông Út Quân ở xã Đại Ân 1 cũng gặp cảnh cùng cực khi đa số diện tích trồng mía bị nắng “đốt cháy”, nghe đâu mất trắng.

Cánh đồng mía bạt ngàn gần rẫy của ông Quân cũng gặp cảnh Tương tự, khiến dân cày phải bỏ làng đi làm công vì đất đai ở quê chưa thể trồng được gì. Nước ao hồ dần kiệt, cá tôm cũng chẳng thể sống nổi trước nắng nóng và hạn mặn lịch sử.

Không chỉ có huyện Trần Đề, Cù Lao Dung mà ở huyện Mỹ Xuyên (tỉnh Sóc Trăng) cũng bị ảnh hưởng hạn, mặn nghiêm trọng.

bàn bạc với PV, ông Liêu Đen (76 tuổi, ngụ xã Thạnh Phú, huyện Mỹ Xuyên) bộc lộ: “Thiếu nước và nắng nóng như thế này thì vịt, gà cũng không sống nổi. Muốn ra đồng kiếm cái ăn để cải thiện bữa cơm, cũng vô cùng khó. Cả tuần mới bắt được vài con chuột”.

Dứt lời, ông Liêu Đen chỉ tay ra cánh đồng ruộng đất khô nứt rầu rĩ: “Cuộc sống khó khăn nên các con của tôi đều đi làm ăn xa hết rồi. Giờ chưa thấy về, hy vọng chúng nó có được việc làm ổn định...”.

Người già, trẻ nít bám làng

Gần nhà ông Liêu Đen là bà Thạch Thị Hiền (60 tuổi). Bà có 3 người con, vớ đều bỏ làng lên TP.HCM làm phụ hồ, công nhân giày da kiếm sống. Giờ ở quê, bà Hiền phải phụ trách nuôi các cháu nhỏ nheo nhóc. Mỗi tháng, con bà cũng dành dụm gửi về được 1 triệu đồng cho bà cháu cầm cự qua ngày.

Cùng tình cảnh, gia đình ông Thạch Tương (61 tuổi, ngụ ấp Hội Trung, thị trấn Lịch Hội Thượng) cũng phải thay con nuôi cháu.

Ông tâm can: “Mình là ông bà, con cháu bỏ đâu cho đặng. Dù có nghèo cũng phải đùm bọc nhau. Tôi có 4 người con, gần 10 cháu ngoại, nội. Nhà nghèo quá nên không gánh hết được, hai vợ chồng chỉ nhận chăm hai đứa cháu ngoại út còn nhỏ và lo luôn việc đến trường. Mong hạn mặn qua mau, các con tôi trở về tìm được việc làm gần nhà để sum hiệp với gia đình”.

Tương tự là trường hợp của gia đình bà Thạch Thị Hoa (52 tuổi, ngụ thị trấn Lịch Hội Thượng). Bà có 4 người con, thế nhưng hiện chỉ có người con gái đầu là lập gia đình.

Mấy năm trước hai vợ chồng người con gái đầu còn ở quê làm công nuôi con, nhưng mùa hạn này không ai mướn nên phải gửi lại hai đứa con trai đi làm mướn nhân ở Bình Dương từ Tết đến giờ.

Ông Kim Ngọc Hoàng, Trưởng ban quần chúng ấp Sóc Bưng, xã Thạnh Phú nói: “Nhiều hộ đóng cửa nhà kéo nhau lên TP.HCM làm thuê. Tết Nguyên đán hoặc Tết của người Khmer họ về chơi vài ngày rồi lại đi. Có gia đình dành dụm được ít tiền sửa nhà nhưng đóng cửa bỏ đó, năm sau quay về sửa tiếp vì nhà không ở sẽ nhanh xuống cấp”.


Những ngôi nhà đã đóng cửa, vợ chồng đi nơi khác làm mướn.
Còn ông Huỳnh hào kiệt – bí thơ xã Thạnh Phú công nhận thông tin: Nắng hạn và xâm nhập mặn khiến cuộc sống nông dân xáo trộn. Những năm gần đây do đồng ruộng cơ giới hóa nên lao động địa phương không còn được thuê cấy, gặt lúa. do vậy, đa phần người dân sở tại không tìm được việc làm đành phải rời quê.

Ở giáp ranh xã Thạnh Phú, ông Lâm Sơn Hiển – Chủ tịch UBND xã Đại Tâm (huyện Mỹ Xuyên) cho hay, địa phương không bị ảnh hưởng xâm nhập mặn nhưng nắng hạn khiến nhiều gia đình khó trồng trọt, chăn nuôi. Xã hiện có 300 người đi làm ăn xa vì ở địa phương họ không tìm được công việc thích hợp.

“Hạn hán, xâm nhập mặn gay gắt nhất trong vòng 100 năm qua ở các tỉnh ĐB sông Cửu Long, ảnh hưởng nghiêm trọng đến đời sống của người dân nơi đây. Nhiều dân cày đã bỏ làng đi làm ăn xa ở các khu công nghiệp. Tại Cà Mau, tính từ đầu năm đến nay, xã Khánh Bình Tây Bắc, huyện Trần Văn Thời đã công nhận cho 306 người rời quê lên TP.HCM, Bình Dương, Đồng Nai... kiếm sống”, ông Nguyễn Thanh Hùng – Phó Chủ tịch UBND xã Khánh Bình Tây Bắc cho biết.

Do không tìm được việc làm ăn nhập ở quê, chị Hồ Thị Thủy (26 tuổi, ngụ ấp Phú Yên, xã An Long, huyện Tam Nông, tỉnh Đồng Tháp) đã phải lên Bình Dương tìm việc. Trước đó, Thủy đã lấy chồng và sinh con, tuy nhiên do nhiều lý do Thủy và chồng ly hôn khi cậu con trai mới lên 3. Vui mừng vì được nuôi con nhưng kinh tế gia đình khó khăn nên chị phải bùi ngùi gửi lại con cho cha mẹ nuôi dưỡng.

“Nó đi làm suốt để lại thằng cháu cho tôi chăm chút, chỉ về nhà thăm con được đôi lần vào những dịp lễ, tết. Thương nhất là mỗi lần mẹ về, cu cậu cứ đeo dính không rời, ngày mẹ đi, cháu quấy khóc liên tiếp khiến tôi cũng khó cầm được nước mắt”, bà Huỳnh Thị Bảy (60 tuổi, mẹ Thủy) ngậm ngùi.


'Bão hạn' đang kéo dài khiến người dân phải bỏ đi nơi khác kiếm sống
Một trường hợp khác, do hai vợ chồng không ở được với nhau, anh Nguyễn Hoàng Giang (29 tuổi, ngụ xã An Hòa, huyện Tam Nông, Đồng Tháp) đành gửi cậu con trai cho ba má chăm sóc rồi lên TP.HCM làm thuê.

Mức lương gần 5 triệu mỗi tháng phần nào giúp anh thanh toán các khoản ăn xài cho sinh hoạt hằng ngày. Bên cạnh đó, anh còn tích cóp mỗi tháng đều gửi về quê số tiền khoảng 2 triệu đồng để bác mẹ ở quê lo cho cậu con trai của mình. Hiện tại con anh Giang đã vào học lớp 1, uổng cho việc học của cháu càng khiến anh thêm lo nghĩ.