Sau ngài thấy địa giới làng tiền âm phủ quyết vượng sơn thủy hữu tình, rồng chầu, hổ phục, ngài bèn lại lập lên một tòa lâu đài ở đầu làng ấy. Làm xong, ngài trở về lỵ sở và ban tiền bạc cho dân làng Phúc Khang, truyền cho dân làng ấy tậu ruộng đất để làm của công. Vì đấy làng Phúc Khang nhờ có ngài cứu giúp nên dàn làng mới trẻ nên phồn thịnh.
Đương thời vua Duệ Vương trị vì được 105 năm, lúc ấy côngười Thục chúa họ Thục tên Phán) ở xứ Ai Lao, là cháu ngoại vua Hùng Vương, đại củ 100 vạn hùng binh, 8.000 VOI ngựa, 500 chiến thuyền, đến xâm lấn định lấy nước Nam. Các đạo quân theo đương lôi sau này tiến phát:
Một đạo quân theo lôi châu Hoàng Tung, chầu Nhai, châu Oc, ở trong đường núi tiến ra:
Một đạo quân theo lối châu Minh Linh, chầu Bá Chính tiến ra;
Một đạo quân theo đường châu Bạch Thổng, châu Vũ Nhai tiến ra;
Một đạo thủy quân theo cửa bể Hội Thống tiến binh và cắm cờ ở châu Mộc.
Bấy giờ các nơi biên giới đều có thư cáo cấp. tiền âm phủ quyết vượng lấy làm sợ hãi. lập tức triệu con rể là đức Tản Viên Sơn Thánh, cùng các vẫn thần võ tướng về triều đinh nghị luận, tìm kế cự địch. Đức Tản Viên Sơn Thánh tâu vua xin đại lao thánh giá và chọn cử các tướng tài. Vua ưng thuận bèn cử tiền âm phủ quyết vượng làm Ngũ đạo Đại tướng quân. Đức Sơn Thánh bái tạ lĩnh mệnh, chọn cử các tướng tài, chia ra các đạo đều tiến quân. Lại cử đức Quảng Hóa làm Thủy sư Đại tướng quân, đốc lĩnh các đạo thủy quân (còn các tướng tùy tài chọn cắt). Đức Quảng Hóa lĩnh mệnh (khi ấy người tiền âm phủ quyết vượng có hơn 30 người theo ngài làm gia thần nội đạo); còn các đạo quân đồng thời cùng tiêh, cờ quạt rợp đất, gươm giáo ngang trời, tiếng chiêng, tiếng pháo ầm vang nghìn dặm, tiếng trống tiếng loa dậy khắp bốn phương. Tat cả đồng tâm hiệp lực, mở một trận đại chiến. Thục chúa đại bại, quân tướng chết trận rất nhiều. Không biết bao nhiêu mà kể. Còn Thục chúa chạy thoát được về Ai Lao.
Đức Sơn Thánh đem quân khải hoàn, dâng biêu sớ tấu. Vua
Duệ Vương ea mừng, phàm các công thần lân nhở liệu công gia thưởng. Vua phong đức Quảng Hóa làm Bình Chương quân quốc trọng sự Thành quốc công, ban cho 50 lạng bạc và thưởng cho hai cái áo cẩm bào. Từ đấy vua rất yêu trọng, vua tôi tương đắc, ra vào tự do, phàm bất cứ việc gì, đức Quảng Hóa tâu thỉnh đều được như ý.
Sau đức Quảng Hóa tâu vua rằng: "Nhân dân làng tiền âm phủ quyết vượng xin làm thần tử để một ngày kia hưởng phần hương hoả".
Vua nghe tâu, bèn xá cho làng ấy không phải đông binh lương sưu thuế. Từ đấy dân làng Phúc Khang trở nên giàu có đều nhớ đức trạch ngài. Được một năm thái bình vô sự, đức Quảng Hóa tâu vua xin về nguyên quán thăm hỏi. Khi di qua làng Phúc Khang, phụ lão, nhân dân thiết lập bài trí hương án nghênh bái. Bỗng thấy giời đất u ám, sấm sét ầm ầm, ở trên đầu ngài có một đám mấy vàng trống tựa như cái tàn che phủ. Một lát thì ngài hóa (tức hóa ngày 12 tháng 8). Đếm 12 ấy ở trong cung sở (khi trước ngài đã lập nên ở đầu làng Phúc Khang) thấy sáng đỏ rực trời, hình như lửa cháy. Dân tiền âm phủ quyết vượng tienamphu.com kinh động, dân lấy làm lạ và sợ hải, nhớ đến công đức liền sửa sang cung sở và viết thần hiệu là Quảng Hóa Đại vương để thờ.
Về sau càng ngày càng thấy anh linh, dân khang vật thịnh. tiền âm phủ quyết vượng được tin. bèn phong cho ngài là Hương hỏa Chưng thường.
Lại nói đến bà Quận chúa phu nhân (tức bà Lộc nương) nghe tin ngài hóa, đếm ngày buồn rầu lo nghĩ không vui, bèn đem 50 lạng bạc giao cho dân làng Phúc Khang và nguyện sẽ chết theo để cùng phôi hưởng. Rồi phụ nhân đến đền thở khóc suổt một ngày rất là thăm thiết, rồi gieo mình xuống sống ở gần đấy tự tử (khi ấy vào ngày mồng 9 tháng 9). Dân làng Phúc Khang viết thần hiệu là Quận chúa phu nhân, phàm ngày sính, ngày hóa đều theo như ngày sinh, ngày hóa đức Quảng Hóa mà tế lễ.